Đạo Văn dùng thân thể chặn cửa, lôi kéo tay áo của Silla, má phải lạnh cứng xám trắng, ngoan cố như một cái tượng thạch cao.
"Không được đi."
Từ sau cái ngày hiểu lầm nhau vì son thỏi, Đạo Văn liền không hiểu sao lại sinh ra mâu thuẫn với việc Silla "ra ngoài",. Mỗi buổi sáng sớm hắn đều sẽ sử dụng một vài thủ đoạn ấu trĩ ngăn Silla rời đi. Silla cũng không rõ là vì sao, may mà anh rất kiên trì. Đầu tiên là mờ mịt rồi dỗ Đạo Văn một cách ôn hoà là thả anh ra để anh đi làm. Anh hiểu đây chỉ là tâm lý ỷ lại thôi, những đứa trẻ dính người đều bám riết cha mẹ chúng không ngừng.
"Đạo Văn ngoan, anh muốn làm việc để kiếm tiền trang trải, mua cho Đạo Văn đồ ăn, mua..."
Anh dùng lòng bàn tay vuốt ve mái tóc xoã tung vàng mật của Đạo Văn như đang an ủi một con chó lớn vậy. Đạo Văn trầm mặc nhìn anh, bỗng nhiên lại đến gần anh thêm một bước. Cơ bắp no đủ làm cho áo lót bằng vải thô căng phồng lên, khiến Silla phải lùi về phía sau rồi bị chặn lại ở góc tường.
"... Mua bánh mì bơ "
Tuyến hàm dưới của Silla vô cùng căng thẳng. Ngày đó bị cưỡng hôn đã khiến cho anh bỗng nhiên sinh ra một loại ám ảnh với Đạo Văn. Nhưng anh vẫn ra vẻ thoải mái, bị chen vào trong góc tường, vẫn kiên trì khoa tay.
"Còn mua thêm đường trắng nữa."
Bàn tay của Đạo Văn thuộc loại to lớn so với nghệ sư làm đồ gốm bình thường. Hắn duỗi tay ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muse/215109/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.