Edit: Hyukie Lee
Phòng lớn trống rỗng, rèm cửa dày nặng che khuất dương quang khiến căn phòng như lúc ban đêm, cả phòng chìm trong sự yên tĩnh quỷ dị, tiếng máy điều hòa ro ro phát ra thứ ánh sáng màu xanh nhỏ xíu. Triêu Đăng cử động tay chân đã mỏi nhừ đau buốt, chậm chạp đứng lên.
Quả thực không gian kín sẽ khiến người ta sinh ra bất an và sợ hãi, sau một thời gian dài sẽ trở nên mù quáng nhớ nhung người duy nhất mang đến ánh sáng cho mình. Sở Trì Dự đã được huấn luyện trong quân doanh, từng tiếp xúc với các loại thủ đoạn thấp hèn đê tiện, nên chuyện thay đổi tâm lý căn bản như thế này đương nhiên biết rất rõ.
Không biết hắn làm cách nào mà sự biến mất của Triêu Đăng không hề có rắc rối, bất quá dù có rắc rối thật thì cũng chẳng bỏ bèn gì. Nhưng từ sắc mặt của Sở Trì Dự, phỏng chừng chẳng có chuyện gì khiến hắn phải lo lắng cả.
Giá trị hận ý còn thiếu nửa sao.
Một tay vịn lên song sắt, Triêu Đăng lười biếng nở nụ cười.
Nếu đã như vậy, ông đây sẽ cho mi một bất ngờ, đại thiếu gia.
Thời gian càng dài thì tình hình càng tệ, không thể liên lạc với bên ngoài, người luôn khát khao tự do đương nhiên sẽ có lòng thù hận với kẻ giam cầm. Âm thanh mở chốt vang lên rõ ràng, người bước vào mở công tắc đèn, đôi đồng mâu đen huyền nhìn chằm chằm vào mỹ nhân vì thấy mình về mà trở nên vui sướng.
Ngón tay gầy gò tái nhợt duỗi ra, xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-sung-ai/198239/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.