Chương trước
Chương sau
Edit: Hyukie Lee
Ác Ma sáu cánh nhẹ nhàng đẩy Triêu Đăng về trước, Thánh tử tuổi trẻ lỏa thể gần kề lồng ngực Ma tộc, bàn tay lớn tái nhợt âm thầm trườn vào phần lưng xuống đến hõm mông cong tròn, bên trong ma nhãn cuồn cuộn dục vọng xâm lược, thịt mềm trong tay không tự chủ khiến hắn tăng thêm lực đạo.
Mùi máu tanh cực kì nhạt quanh quẩn trong không khí, ánh mắt Luyten tối sầm, thần sắc u ám lóe lên gương mặt tuấn dật rồi biến mất, không ai thấy rõ tốc độ Ác Ma, ngón tay hắn cắm vào trong miệng Triêu Đăng, hai ngón tay tách ra buộc y phải mở miệng, cảm giác nóng rực khủng bố nơi đầu lưỡi kéo dài không dứt, Luyten thu cánh dơi, nguyệt quang rơi lên nam hài trẻ tuổi đang thống khổ, mặc dù là biểu tình đau đớn, khóe mắt đuôi mày ửng hồng, da thịt trắng hơn cả tuyết cùng môi lưỡi khé nhếch vẫn như cũ đầu độc lòng người, Luyten dừng ma pháp lại, lòng bàn tay bóp chặt mặt người nọ.
“Chuyện này so với cắn đứt đầu lưỡi còn đau đớn hơn mười lần, ngươi không muốn cứ việc từ chối, ta không có thói quen cưỡng ép.” Luyten nhìn viền mắt người nọ tụ đầy nước mắt sinh lý, môi mỏng khẽ hất, thoáng nở nụ cười giễu cợt: “Sợ đau như vậy, sao ngươi làm Thánh tử được?”
Làm Thánh tử có liên quan gì với sợ đau?
“Đương nhiên là có.” Ác Ma nói tiếp: “Thánh tử tế dâng cho thần Nhân loại, đùa vui cho thần cầu nhân gian an ổn.” Hắn không có ý tốt như đang đe dọa: “Thánh tử đời trước bị thần ném lên cửu trùng thiên, toàn thân đều chảy nước, thêm nữa cơ thể hắn có đặc thù của phái nữ, khi bị ném vào địa ngục, hắn bị các loại quái vật thay phiên nhau ba ngày ba đêm mới chết đi.” Luyten  tặc lưỡi: “Đừng nhìn ta như vậy, ta không làm gì cả, ta không có thói quen cưỡng ép…”
Bỗng nhiên Thánh tử trên giường nâng lên tay phải của Ác Ma, đôi môi mềm mại hôn lên mu bàn tay Luyten, y đã từng học được thủ đoạn cao cường vô cùng hữu hiệu khi đối diện với loại nam nhân mạnh mẽ thế này ở một người khác, thấy Luyten đầy hứng thú nhìn mình, Triêu Đăng nhỏ giọng nói.
“Ta đi địa ngục với ngươi.”
Thế giới chia làm bốn khối đại lục, khối thứ năm ẩn tàng không thể tìm thấy trên bản đồ, vì quanh năm cát bụi lượn lờ, thiếu hụt các loại nguyên tố và giống loài cần thiết, chỉ có Ma tộc sức sống mạnh mẽ mới có thể an cư ở đây, vì quỹ đạo vận hành và thời gian của khối đại lục thứ năm hoàn toàn trái ngược với bốn khối đại lục, nên được gọi là đại lục phản diện.
Rời khỏi đại giáo đình trăng bạc đã lên cao, Luyten dùng trận pháp mang người đến Ma Vực, ánh sáng tím đỏ tụ lại một chỗ, khác với trong tưởng tượng của Triêu Đăng, Ma Vực cũng không phải nơi hỗn loạn vô tự, nó chia làm mười ba vòng, trong đó mỗi một vòng bao bọc một thành, càng vào trung tâm, Ác Ma nắm giữ sức mạnh càng cường đại, nghe đồn Ma vương thần bí nhất ở trong vòng số không.
“ ‘Chỉ có người từ quá khứ và người chết mới có thể đi vào đại lục phản diện’.” Bão cát đầy trời gào thét bay qua, Triêu Đăng nhìn cánh tay đầy tơ máu vì bão cát cuồng loạn, bên trong còn chen lẫn nguyên tố “Hỏa” khiến miệng vết thương không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn thiêu đốt: “Ta thuộc loại nào?”
“Người chết.” Luyten liếc mắt nhìn cánh tay người nọ, máu tươi của Thánh tử kích thích cảm quan, bất giác xung quanh ẩn núp vô số tầm mắt theo dõi: “Ăn qua hạt giống Dẫn Hồn thụ, linh hồn của ngươi vĩnh viễn thuộc về địa ngục.”
“Woa.”
“… Woa cái rắm.” Luyten không nhịn được nữa bày pháp thuật phòng ngự trên người y, như vậy gió bão cuồng loạn và nguyên tố “Hỏa” sẽ né Triêu Đăng ra: “Còn đau không?”
“Cảm ơn ~” Đối diện với tầm mắt Luyten y cợt nhả, vô cùng tự nhiên chuyển đề tài: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Vào thành số năm, rượu ở đó miễn cưỡng có thể uống.”
Triêu Đăng lên tiếng che lại thâm ý trong mắt, mặc dù bây giờ không thể kiểm tra độ hảo cảm của Luyten, nhưng chỉ mới tiếp xúc có mấy ngày chắc sẽ không quá cao, đối phương không màng nguy hiểm và phiền phức mang y đến địa ngục, lại chậm chạp không có hành động gì, dù có nghĩ thế nào…
Cũng nghĩ không ra.
Quá ngu, Triêu Đăng.
“Bệ hạ, tối qua chúng tôi phát hiện tung tích Thánh tử điện hạ là bên ngoài biên giới, nơi đó còn lưu lại khí tức của y, vì đi vào trong nữa là địa ngục, chúng tôi ——“
“Cút.”  Thiếu niên giáo hoàng trên vương tọa mặt không cảm xúc: “Kêu Alison dẫn người đi đại lục phản diện tìm kiếm Thánh tử, không tìm được thì mẹ nó đừng trở về.”
“Nhưng mà bệ hạ, nơi đó …!”
Âm thanh nói chuyện mạnh mẽ đứt ngang trong cổ họng, nơi trái tim lủng một lỗ to, nhìn thiếu niên trên vương tọa cầm lấy trái tim của mình, trong ánh mắt của người kia tràn đầy không thể tin.
“Mười phút.” Eli lộ ra nụ cười: “Đi tìm Alison, truyền mệnh lệnh của ta cho hắn biết, ta sẽ trả trái tim lại cho ngươi.”
Sức mạnh của hắn bị hạn chế trong thể xác phàm nhân, không những vậy, chỉ cần rời khỏi đại giáo đình, trong nháy mắt hắn sẽ mất hết ma pháp, rõ ràng đã làm hết phòng ngự, nhưng vẫn còn kẻ có thể phá tan kết giới hắn bày ra… Nhớ tới khí vị hắc ám không rõ lai lịch trên người Triêu Đăng đêm đó, Eli nhíu mày, sau khi cảm ứng được tên giáo chủ áo đỏ truyền lệnh cho Alison, thiếu niên bóp nát trái tim đập thình thịch trong tay.
Hắn rời khỏi vương tọa, áo bào lộng lẫy hoa lệ được hoàng kim đan dệt tôn lên thân ảnh nổi bật như họa, một đường đi thẳng đến phòng tối, gương mặt tinh xảo thánh khiết khiến tình thơ ý họa cũng phải cảm động, và khi hắn thấy rõ nam hài từ chỗ tối bò tới, thần sắc tham lam ghét bỏ liền hiện ra.
“Đại nhân…”
Đứa bé kia da dẻ đẹp đẽ như tuyết trắng, tóc dài màu đen uốn lượn đầu vai, hắn mặc quần lụa mỏng, áo lót vải the kiểu nữ nửa trong suốt có thể thấy rõ bên trong, nhưng khác với người bình thường, hai gò trước ngực nhô lên thật cao, mông cũng đầy đặn cong tròn, Eli ra hiệu hắn lại đây, khi nam hài bò đến gần, một cước đá vào bụng đối phương.
“Sao ngươi lại không ngoan?” Eli tự lẩm bẩm, roi nhỏ xoay chuyển trong tay, âm thanh vang dội quất lên da thịt xen lẫm tiếng khóc của nam hài: “Kêu ngươi không được đi lung tung, ngoan ngoãn ở giáo đình chờ hiến tế không được à, lại còn dám cười với người khác…”
“Đại, đại nhân!” Chỉ chốc lát sau, trên người nam hài đã tràn ngập vết máu, lụa mỏng thấm ướt cơ thể vì mồ hôi và máu huyết: “Đau…! Van xin ngài, nhẹ một chút…”
Eli dùng chân nhấc cằm nam hài lên, ngữ khí ôn nhu như tình nhân nỉ non, hắn ném roi nhỏ, từ trong bóng tối lấy ra thứ gì đó quấn lấy người nam hài, gương mặt tương tự Triêu Đăng bảy tám phần hãy còn mê man, tiếp theo lại khóc ròng ròng vì khoái cảm cự đại triệt để phá hủy.
“Đau là được rồi, ngoan.” Đây là thế thân không biết thứ mấy mà hắn nuôi, dựa theo quy định, trước khi hiến tế nếu Thánh tử bị vấy bẩn sẽ không được thần mang lên cửu trùng thiên, những năm gần đây hắn vẫn luôn khổ sở nhẫn nại kích động đặt Triêu Đăng dưới thân hoành hành ngang ngược, mượn ma pháp cải tạo lại các thiếu niên thành thân hình và tướng mạo giống Triêu Đăng để dằn xuống dục vọng, Eli lạnh nhạt nhìn nam hài gào khóc, đầu nhũ không khống chế bắn đầy trên đất: “Đợi khi hiến tế, không… Đợi đến khi ngươi bị nắm về, ngươi sẽ khóc liền ba ngày ba đêm.”
“Đại nhân, đại nhân…” Nam hài bắt đầu kêu thảm thiết: “Tha cho Tiểu Đăng đi, van xin ngài ——— đau quá, Tiểu Đăng đau quá…!”
Mặc dù có bộ dáng gần như giống nhau, nhưng thần sắc hai người lại khác nhau một trời một vực, Triêu Đăng luôn mang dáng vẻ thờ ơ hững hờ mà tràn đầy phấn khởi, dường như vô cùng hiếu kì với thế giới, rồi lại chán nản mất hứng không một lý do, mà nam hài trước mặt, chỉ có sự sợ hãi khi bị dồn ép đến đường cùng.
Đáy lòng Eli buồn bực không nói nên lời, hắn dừng ma pháp, trong con ngươi thanh u xanh biếc một mảnh tối tăm.
Triêu Đăng…
Đồ nướng, rượu và đủ loại mùi vị lan tràn khắp bầu trời đại lục phản diện, trong quán rượu đầy các loại Ma tộc lui tới, đúng như trong lời đồn, ngoại trừ Ác Ma bậc cao có thẩm mỹ giống với Nhân loại, Mị ma sống nhờ sắc đẹp thì phần lớn Ma tộc đều có tướng mạo kì lạ quái dị, quái vật đầu trâu thân rắn cầm chén rượu trong tay thỏa thích no say, bọt bia và thuốc lá đầy bàn, thấy nữ Ác Ma ve vãn Luyten bên hông, Triêu Đăng nhìn chằm chằm rượu trong tay, ngẩn người.
Hệ thống yêu cầu y tìm ra mảnh vỡ trong thế giới này, không có dấu hiệu, cũng không có bất kì giúp đỡ nào, nhớ tới những mẫu đối thoại giữa mình và hệ thống, Triêu Đăng thoáng nhíu mày, đối phương nói y là người thích hợp nhất để công lược các mảnh vỡ, một từ hai ý, có nghĩa là, sự tồn tại của y “hợp” nhất với các mảnh vỡ.
Giải quyết một nan đề, còn lại một nan đề, éc.
“Thích” ai?
Tầm mắt y xẹt qua Luyten mỉm cười với ma nữ, nếu là thật, Luyten rất giống với loại người “thích” ấy, mặc dù có vài chỗ không đúng cho lắm, nhưng mà…
Thôi không sao, hành động trước rồi tính.
Triêu Đăng đứng lên, đi đến sân khấu hình tròn lót thảm đỏ nhung tơ, y thấp giọng nói gì đó với nữ Mị ma đang hát bản tình ca ám muội, người sau sững sờ một chốc, lập tức không chút do dự cầm đá đưa qua.
Thế giới này không có thiết bị khuếch đại âm thanh hiện đại, đá khuếch đại âm thanh được xướng ma chú liền trở thành đạo cụ không thể thiếu trong biểu diễn ca vũ kịch và ca xướng. Thấy Triêu Đăng lên đài, không ít ánh mắt Ma tộc dồn dập đưa về Luyten ngồi nơi trung tâm quán rượu, Nhân loại này là con mồi đại Ác Ma mang vào, đây cũng là nguyên nhân không có Ma tộc nào dám hạ thủ với Triêu Đăng. Người kia thần sắc bất định, trên môi mang theo nụ cười như có như không, nam hài trẻ tuổi trên sân khấu cười cười với hắn, đá khuếch đại âm thanh đến gần đôi môi mềm mại.
“Bên kia của chúng tôi có một truyền thống.” Dù sao ở đây không có ai là người bình thường, chém gió đại thôi: “Nếu một người hát tình ca trước mặt cô gái mình thích ở quê hương đối phương, cô gái đó không được từ chối lời tỏ tình của người kia.”
Sau một trận trầm mặc chết chóc, Ma tộc e sợ thiên hạ không loạn bắt đầu gào lên thảm thiết, Triêu Đăng tiếp tục nói: “Nhưng mà hắn không phải cô gái, nơi này cũng không phải quê hương của hắn, và ta cũng chỉ muốn hát cho hắn một bài mà thôi.”
Y ngừng một chút, như là có chút ngượng ngùng: “Cám ơn ngươi mang ta ra nhìn thế giới bên ngoài, tuy không biết mục đích ngươi là gì, nhưng ta sống mười tám năm, đây là lần đầu tiên rời khỏi cái lồng kia, ừ… Cám ơn ngươi lần nữa vì ma chú phòng ngự, thuận tiện cám ơn luôn ngươi không đòi ta lộ phí?”
Cách tầng tầng Ác Ma diện mạo khác nhau, Triêu Đăng tiến vào đôi mắt đỏ sậm ấy.
Y thích hát, những hát được cũng chỉ có “Lost Day” đã luyện qua vô số lần, mà vừa vặn, đây cũng là bài thích hợp nhất, mặc dù không có đàn guitar đã từng quen thuộc, cũng không có fans chân tâm thực lòng chờ đợi giọng hát cất lên, xung quanh chỉ có Ma tộc hưng phấn không thôi vì một Nhân loại yếu đuối dám theo đuổi đại Ác Ma, trong đôi mắt màu đỏ của Luyten chỉ có hứng thú đơn thuần, Triêu Đăng nhắm mắt lại, ngón tay thả lòng rồi siết chặt đá khuếch đại âm thanh, ổn định chiếc lưỡi.
Trọng yếu cũng không phải ca hát, mà là y đứng tại nơi đây, nói rằng y hát vì Luyten.
“…Trong thất lạc người đến bên ta, cuối cùng lại rời đi,
Ta nhớ mãi lời nói dối ngọt ngào, đêm nay đau buồn tìm nơi dừng chân.
Vương quốc quật khởi, sơn hà đổ nát,
Ta ném hết tiền tài, như người muốn,
Trên con đường về, ta vấp ngã, ta đứng lên, ta hèn mọn bước tiếp.”
Âm sắc trong trẻo của người trẻ ẩn giấu khàn khàn không dễ phát giác, sau khi hát xong, nhìn vào Ma tộc không nói lời nào, đột nhiên nở nụ cười đầu tiên, gương mặt diễm lệ vô song của nam hài dưới ánh sáng càng thêm rực rỡ, trong đôi mắt đỏ chứa cơ trí đan dệt ma sắc, Luyten nhìn y, bất giác ánh mắt càng thêm tối tăm mù mịt.
Lục tục có tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là tiếng huýt sáo hưng phấn, nữ Ác Ma lúc nãy vẫn còn dây dưa cùng Luyten kinh sợ lui ra khỏi lồng ngực hắn, Triêu Đăng đang định đi đến, bỗng có cánh tay tuyết trắng từ sau vòng lên cổ y.
“Tiểu bảo bối, ngươi ca rất hay đó.”
Phía sau đè lên một mảnh mềm mại, móng tay đỏ chót đè lại bờ môi Triêu Đăng, hương thơm đặc trưng của nữ tính quanh quẩn, khi thấy rõ dáng vẻ của nữ ma lộ ra, Ma tộc ở đây đồng loạt ngẩn người.
“Torres đại nhân?”
“Ồ nha, Johnny.” Nữ Mị ma mắt đỏ hờ hững đảo qua vu yêu trước mặt: “Không trông coi sườn núi, lại chạy đến quán rượu mua vui tầm hoan, đúng là không nhờ vả gì được.”
“Đại nhân, ta…”
Khó mà tưởng tượng khi thấy vu yêu khổng lồ trước mặt chảy mồ hôi lạnh ròng ròng khi nghe nữ ma tùy ý trả lời, y không thấy rõ tướng mạo Ác Ma sau lưng, trong dư quang chỉ có thể thấy được tóc dài hồng nhạt xinh đẹp, nhớ mang máng Luyten từng nói trong mười ba vòng tường thành chỉ có một vị lĩnh chủ là nữ, trời sinh nắm giữ nguyên tố phong vô cùng mạnh mẽ, mặc dù là nữ ma, nhưng giá trị vũ lực lại đứng trong bảy vị trí đầu của địa ngục, đặc trưng là tóc dài hồng nhạt như anh đào phồn hoa mỹ lệ.
Đăng Đăng diễm ngộ?
“Chắc đây là lần đầu tiên ngươi đến Ma giới.” Nữ ma nói, một tay đặt lên trái tim Triêu Đăng: “Nói cho ngươi nhá, ở nơi này chúng ta cũng có một truyền thống, nếu một bên tỏ tình mười giây sau bên kia không đáp lại, không phải vô năng, chính là đồ bỏ.” Nàng dừng một chút, ám muội cắn nửa vành tai Triêu Đăng: “Ngươi xem, có phải Ác Ma kia đã mất tích?”
Triêu Đăng ngước mắt, đúng như dự đoán không tìm được bóng Luyten trong đám Ma tộc, y há miệng muốn nói chuyện, đột nhiên bị nữ ma đẩy lên tường.
“…”
Bố phắc, hình như có gì đó sai sai?
Ma pháp trói buộc cố định tay y lên tường, Triêu Đăng giật giật tay, hai sợi dây gió mềm mại càng siết chặt hơn, Ma tộc ở đây tập trung tinh thần nhìn vào cảnh tượng khiến huyết thống căng phồng trong góc, Torres thân là nữ Ác Ma, sở hữu vóc người ngạo nhân và ánh mắt mê hoặc, khi một đôi cánh dơi bao lấy cơ thể Triêu Đăng, rốt cục người nọ mới lên tiếng như vừa tỉnh mộng.
“Chờ đã.” Thần sắc nam hài cứng ngắc: “Tỷ tỷ ngươi có ý gì…?”
Lần, lần đầu tiên bị mỹ nữ đùa giỡn trắng trợn! Nữ alpha kia không tính…?
Nàng cười cười với Triêu Đăng, cầm rượu đỏ từ bên cạnh lên, chất lỏng lạnh lẽo ngay ngắn chảy xuống từ bờ vai, thấm vào áo lót thật mỏng, cánh dơi của nữ Ác Ma hoàn toàn che lại cảnh xuân tươi đẹp, nàng nói nhỏ với Triêu Đăng.
“Hắn không muốn nguơi, tỷ tỷ muốn ngươi.”
“… Nhưng ta là đồng tính.”
Như vậy là phạm quy.
“Không sao.” Tóc dài hồng nhạt của Torres buông xuống vai Triêu Đăng, nàng rất cao, giày cao gót màu vàng khiến cặp đùi trắng mịn xinh đẹp càng thêm thon dài, y hệt người mẫu trên tạp chí: “Ngươi sẽ thích cảm giác này.”
Nàng nói, ngón tay mò về bắp đùi Triêu Đăng, ý cười dịu dàng nói.
“Tỷ tỷ có thể vừa XXX mặt trước của ngươi, vừa lấy tay làm phía sau của ngươi.”
“…”
Tại sao, diễm ngộ của bố, có gì đó không giống người khác nhỉ?
“Tỷ tỷ Ác Ma bên kia.” Bỗng nhiên một bình rượu phang vào sau đầu Torres, hình như bên trên còn có ma chú kèm theo, máu sau đầu Torres không ngừng chảy, máu tanh phun trào trong không khí khiến đám Ma tộc rối loạn, âm sắc lười biếng truyền đến: “Xin ngươi có chừng mực?”
Nghe được hắn đang nói gì, Triêu Đăng không thể tin nhìn vào Luyten gần trong gang tấc.
Thật giống… Caesar.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.