Edit: Hyukie Lee
Hi đế năm hai mươi bảy, đông.
Tuyết lớn sâu dày tụ lại một chỗ, đèn lồng tản ra vầng sáng mông lung dưới hiên nhà rực rỡ, thị nữ xinh đẹp xách đèn bát giác quy củ đứng hai bên phủ đệ, mắt nhìn chăm chú vào đường phố trống trải dài miên man, đã qua giờ Tý, tuyết rơi dày đặc đè lên mái ngói, tuyết trắng bay đầy trời trong cơn gió rét, từ nơi góc đường xa xôi truyền đến ánh lửa bé nhỏ, bước chân kiệu phu đạp lên gạch xanh từng bước đi tới.
Lễ bộ Thị lang Triêu Bỉnh Chi tự mình ra ngoài, thấy bốn người nhấc cỗ kiệu càng lúc càng gần, Triêu Bỉnh Chi cung cung kính kính cúi đầu, hai tay chụm vào hành lễ, khi cỗ kiệu tử đàn dừng lại, lập tức có thị nữ vén lụa lên nghênh tiếp, từ kiệu đi ra là nam đồng xinh đẹp tuyệt trần, chừng mười một mười hai tuổi, diện mạo tinh xảo, màu da trắng ngần, thần sắc cực kì lãnh đạm, nam đồng cho Triêu Bỉnh Chi đợi đã lâu miễn lễ, người sau vái chào một cái rồi theo người trước tiến vào phủ đệ.
“Triêu đại nhân, sau này ngươi gọi tên ta là được rồi.” Nam đồng vào phòng, thị giả giúp lấy áo khoác đi, hắn thấy Triêu Bỉnh Chi lộ vẻ kinh hoảng, ôn nhu nói: “Gọi ‘Minh Nguyệt’ là được.”
“Chuyện này…”
“Đường xa xe chậm, làm phiền đại nhân chờ ta nửa đêm.” Gương mặt nam đồng mang ý cười: “Phụ thân gửi tạm ta ở Triêu phủ, mấy ngày này, kính xin đại nhân lượng thứ.”
Lão hoàng bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh đã hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-sung-ai/1342678/quyen-4-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.