Chương trước
Chương sau
Edit: Hyukie Lee
[Này?]
[Không uống.]
Tạ Lâm lấy viên thuốc lam nhạt từ trong bình nhỏ ra, trong khi hôn môi đồng thời ngón tay chậm rãi mò về kẽ mông căng mịn, Triêu Đăng kháng cự không ngừng giãy dụa, ngược lại đối phương vuốt ve càng thêm phiến tình.
Y là người đầu tiên của Tạ Lâm, toàn bộ kinh nghiệm của đối phương đều đến từ chính cơ thể này, hắn đương nhiên biết rõ cả người Triêu Đăng rất nhạy cảm, bàn tay lạnh lẽo của người kia làm xằng làm bậy, Triêu Đăng run rẩy muốn chết, chất lỏng trắng ngọt liên tục trào ra, Triêu Đăng miễn cưỡng duy trì lý trí dưới ảnh hưởng của bốn sao thù hận.
[Tui run chân… Sao làm?]
Tiếng nói của hệ thống nhàn nhạt: [Cậu làm nũng với hắn.]
[Đơn giản như vậy?]
[Chỉ đơn giản như vậy.] Thoáng suy tư, hệ thống nói tiếp: [Nếu không được nữa thì giả vờ khóc.]
“… Nếu anh không cần em nữa.” Triêu Đăng giơ tay hòng che lại đôi mắt của mình: “Anh muốn nhìn em chết ư?”
Bỗng nhiên bàn tay đang bóp nắn mỹ nhân dừng lại, vầng trán xinh đẹp của Tạ Lâm khẽ cau, hắn giật giật môi, dường như muốn nói gì đó.
“Em không giống anh, so với anh, em nỗ lực cả đời cũng chẳng là cái thá gì với anh, nếu như anh thật sự muốn em ăn cái này.” Hơi thở Triêu Đăng có chút hỗn loạn, giọng mũi nguyễn nhu kéo ra, lại như chỉ cần hơi bước về trước một bước, người nọ sẽ thật sự hỏng mất: “Vậy anh… Anh sẽ bỏ lại em đúng không?”
[Giá trị yêu thương: 3 sao.]
[Hình như chỗ này nên có nước mắt mới đúng.] Triêu Đăng dừng lại một chút: [Thống, khóc không nổi.]
[… Uầy.]
Còn chưa phản ứng kịp hệ thống làm gì đột nhiên Triêu Đăng trợn to mắt, nóng ngứa không cách nào ngăn cản ập đến toàn thân, khoái cảm, khoái cảm mãnh liệt xưa nay chưa từng có khiến nước mắt y ào ạt chảy ra muốn dừng cũng không dừng được, phía dưới càng thê thảm khỏi cần nói, Tạ Lâm nhìn bộ dáng y nước mắt giàn dụa không khỏi sững sờ, lập tức ném bình nhỏ qua một bên, tay chân có chút luống cuống mà nhẹ nhàng chạm vào.
“Sao lại khóc?”
Sảng khoái khóc, nha.
“Em, em không…”
“Đừng khóc…” Tạ Lâm cẩn thận lau đi nước mắt, nhưng hơi nước tụ lại đôi ô mặc đối diện càng lúc càng nhiều: “Không uống, đừng khóc.”
“… Á a!”
Như vậy căn bản là vượt qua giới hạn mà con người có thể chịu đựng rồi nha, mồ hôi theo lưng một đường trượt đến chiếc đùi trắng nõn, khi Tạ Lâm phát hiện cả người Triêu Đăng run rẩy không thể khống chế, hắn sững sờ chốc lát, bên trong đôi mắt nhạt màu bất giác xẹt qua ý cười.
Hắn có bệnh sạch sẽ nhẹ, người này như vậy, hắn lại không cảm thấy chán ghét một chút nào.
“Sợ rồi?” Tạ Lâm hôn lên cổ và vai Triêu Đăng, như an ủi đứa nhỏ mà nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, đừng sợ, không ép em uống.”
[Mau dừng lại!]
[Cái gì.]
Ngay cả sức lực nói chuyện một câu cũng không có, chỉ có thể đáng thương a một tiếng, Tạ Lâm cứ tưởng y đang thẹn thùng, thẳng thắn dùng tay nâng mông người nọ lên, ôm Triêu Đăng vào phòng tắm.
“Không sao, tắm sạch là được rồi.” Tạ Lâm thoáng khổ não nhíu mày nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, mắt sẽ đau.”
Thế nhưng… Thật sự không ngừng được a.
Y muốn nói chuyện, muốn xin tha, thậm chí muốn gào lên, Triêu Đăng khó nhịn dùng tay khoát lên vai Tạ Lâm, bởi vì khoái cảm nọ mà vốn dĩ nên là động tác hung ác lại mềm mại như động vật nhỏ đang làm nũng, Tạ Lâm vừa tắm rửa giúp vừa an ủi y, nước chảy xuống quần áo trên người, tiếng nói chuyện cũng yếu ớt như sợi tóc.
[Anh… Anh dừng lại.]
[Lúc nãy bỗng nhiên rớt mạng.]
[…]
Khi hệ thống nói xong, cảm giác điên cuồng kia biến mất không còn một mống.
[Sảng khoái không.]
[Sảng khoái, muốn bùng cháy.] Triêu Đăng mặt không cảm xúc: [Ông đây muốn không để ý anh mười phút, nhìn bố tè ra quần vui lắm à?]
Hệ thống dừng lại trong chớp mắt đầy khả nghi, dường như đang an ủi, ngữ khí vô cùng thành khẩn: [Nhìn rất đẹp.]
[…]
Rất đẹp đcmn, bố phắc.
Thấy y rốt cuộc ngừng khóc, Tạ Lâm cầm khăn nóng chậm chậm vào mắt Triêu Đăng: “Sưng rồi.”
“… A.”
“Ngày mai có lịch trình không?”
“Chị Huyên Xu nói mấy ngày nay có thể nghỉ ngơi.” Triêu Đăng do dự mà nhìn hắn, hiển nhiên là lo lắng lời lúc nãy Tạ Lâm nói: “Anh sẽ cho em đi ra ngoài sao?”
“Sẽ.” Tạ Lâm ra hiệu y nhắm mắt lại, ngón tay nhỏ dài xoa bóp mắt cho Triêu Đăng, Tạ Lâm rất gầy, vì đạt được hiệu quả quay chụp nên siêu mẫu thường duy trì vóc người mảnh khảnh hơn người thường rất nhiều, nhưng cơ bắp hắn vẫn có, khung xương to lớn cao gầy nên cũng không cho người khác ảo giác yếu đuối: “Là lỗi của anh, sau này sẽ không có những chuyện như vậy nữa.”
Tạ Lâm.. Vậy mà nói xin lỗi, hắn không phải Ngạo Mạn à.
Triêu Đăng có chút không thể tin nổi nhìn qua đối phương, khi thấy được đôi mắt kì quái như yêu ma kia đã trở nên nhu hòa, ánh đèn ấm áp của phòng tắm rơi lên mặt, Tạ Lâm thấy y không phản ứng, liền ôn thanh lập lại lần nữa.
“Xin lỗi, đừng sợ anh.”
[Giá trị yêu thuong: 3,5 sao.]
[Woa.]
[Còn chưa tới mười phút đâu.]
[…]
Phắc diu.
Sân bay được trời quang ánh vào cửa kính chiếu ra ánh sáng lộng lẫy, mây trắng rơi vào mắt người, hành lý đủ mọi màu sắc kéo trên mặt đất, Triêu Đăng đeo khẩu trang đội mũ, cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Còn mười bốn phút.”
“Ừm.”
Hai tay Tạ Lâm trống trơn, đứng giữa một đám hành khách túi lớn túi nhỏ có vẻ vô cùng đặc biệt, bỗng chuông điện thoại vang lên, hắn nhận rồi dùng tiếng Anh nói gì đó, thần sắc trên mặt chậm rãi nhu hòa.
Cuộc trò chuyện kết thúc rất nhanh, sau khi cúp máy, Triêu Đăng nhìn về phía hắn: “Mới vừa…”
“Mẹ anh.” Hắn cúi đầu, thuận theo tầm mắt ngắm nhìn người sau: “Bà ấy có bệnh về đường hô hấp, tim cũng không khỏe, rất ít khi gọi cho anh.”
“A…” Triêu Đăng cười rộ lên: “Mẹ anh nhất định là đại mỹ nữ đúng không? Bình thường con trai luôn giống mẹ.”
“Tương đối giống, em thì sao?”
Triêu Đăng ngẩn người, cách vài giây mới trả lời: “Dung mạo em rất giống mẹ.” Không chờ Tạ Lâm nói chuyện, Triêu Đăng liếc mắt lên đồng hồ của các quốc gia trên tường: “Nước Mỹ kém 11 giờ với Trung Quốc?”
“12 giờ.” Tạ Lâm vỗ vỗ đầu y: “Anh bạn nhỏ.”
“… Muốn gọi điện mỗi ngày không? Anh bạn lớn.”
Tạ Lâm vừa mở miệng, loa phát thanh sân bay bỗng nhiên vang lên, âm thanh nhắc nhở chấm dứt, âm thanh ngọt ngào song ngữ của nhân viên nữ hối thúc hành khách vào phòng chờ, hắn ôm chặt Triêu Đăng, hàm răng khẽ cắn lên vành tai người nọ.
“Muốn mỗi ngày XXX em.”
“Mơ đi.” Triêu Đăng đạp hắn một cước: “Cho anh một cơ hội tỏ tình, không nói thì em leo rào.”
“Leo rào?” Tạ Lâm không hiểu ra sao: “Tại sao, hôm qua anh đã đưa cho em thẻ nhà.”
“… Quên mất anh là giặc Tây, xuẩn manh xuẩn manh.” Triêu Đăng ngoắc ngoắc tay ra hiệu hắn xích lại: “Không nói yêu em, em liền đi tìm chị gái xinh đẹp.”
“Triêu Đăng.”
“Gọi bố anh làm gì ~”
“… Yêu em…”
Môi Tạ Lâm giật giật, có chút ảo não mà nhíu mày lại.
“Không nghe thấy.”
“…”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, anh đỏ mặt ha ha ha ha ha ha ha! Xuẩn manh xuẩn manh!”
“…”
Âm thanh đốc thúc hành khách lại vang lên một lần nữa, Tạ Lâm nhanh chóng nói gì đó bên tai Triêu Đăng xong liền quay đầu bước đi, bỗng phía sau đột nhiên có người bay lên ôm lại khiến bước chân hắn khẽ khựng, trên mặt bị người hôn chụt một cái, âm thanh hì hì của người nọ vương mãi bên tai.
“Chờ anh trở về, em cũng yêu anh ~”
[Giá trị yêu thương: 4 sao.]
“Lost Day” là ca khúc chủ đề album và cũng là tên album, được đầu tư kĩ càng nhất, acoustic ver và remix ver đều được cho vào album, kỹ thuật viên âm thanh điều chỉnh sóng âm của Triêu Đăng giai đoạn hậu kì, thời điểm ca khúc hoàn thành được Hứa Huyên Xu bật lên nghe thử, đến giai đoạn thiết kế bìa album, chị gái xinh đẹp trực tiếp ném bút hét lên một tiếng.
“Cậu ấy sẽ bùng cháy thành công.” Cô đối diện với Hứa Huyên Xu nói đầy khẳng định: “Âm thanh của cậu ấy cứ ma âm vậy, nghe ra ma lực luôn.”
“Đương nhiên rồi.”
Hứa Huyên Xu câu môi, ánh mắt xẹt qua thanh niên đang gọi điện đứng ở ban công, lưng dựa vào bên tường, đôi chân dài miên man hơi cong để lên lan can, tư thế tùy tính này được Triêu Đăng phô diễn vô cùng dễ nhìn, bây giờ là 12 giờ, giờ linh như vậy có thể làm cho Triêu Đăng cam tâm tình nguyện nghe điện thoại cũng chỉ có siêu mẫu ở nước ngoài xa xôi.
“… Vẫn chưa ăn cơm.” Triêu Đăng lên tiếng: “Anh vừa mới xong việc hả?”
“Mới vừa lên giường.”
Âm sắc Tạ Lâm truyền đến từ đầu bên kia, xưa nay hắn nói chuyện đều rất ngắn gọn khiến người không thể hiểu được suy nghĩ của mình, đã từng ở chung Tạ Lâm một khoảng thời gian Triêu Đăng mới hiểu được đối phương đang chờ y biểu đạt trước, tính cách Tạ Lâm, ở một góc độ nào đó mà nói thì, vô cùng bị động.
“À ~” Triêu Đăng cười xấu xa: “Mới vừa lên giường à.”
“…”
“Anh muốn làm gì, nói ra để em vui cái coi vui cái coi.” Bên trong âm thanh của Triêu Đăng mang đầy ý cười: “Dù sao hiện tại chỉ có tay, tội nghiệp ghê, ngoan nha ngoan nha.”
“… Em đợi một chút, chờ máy một chút.”
Tạ Lâm nói xong, từ đầu bên kia liền truyền đến tiếng tút tút báo máy bận, từ lúc Tạ Lâm đi, cho dù khoảng cách giữa bọn họ là đại dương rộng lớn nhưng mỗi ngày y đều nhận được các loại quà cáp, nào hoa, nào ván trượt, nào diện thoại di động mẫu mới nhất lẫn áo sơ mi kiểu dáng y hệt của Tạ Lâm, chiếc áo sơ mi ấy nơi cổ dùng tơ lụa xanh sẫm thêu tên Triêu Đăng đầy bí ẩn, y cười nhạo Tạ Lâm nghiêm túc như học sinh cấp ba mới vừa biết yêu, người kia liền trang trọng hỏi y muốn cái gì.
“Ăn?” Trưa nay vừa mới xong lịch trình, tiểu trợ lý mới tới đi mua cơm trưa, lại không biết xui xẻo cỡ nào mà rớt hết trên đường, Triêu Đăng đói bụng đến mức choáng đầu hoa mắt: “Anh mới gửi tấm hình nhìn ngon ghê… Pizza nấm Trufle 135$? Anh đang ăn kim cương đó hả.”
Nấm Trufle là loại thực phẩm cực hiếm, có giá đắt nhất thế giới, dao động từ vài ngàn đến vài trăm ngàn USD (vài tỷ đồng) /kg.
“Được.”
“Khá lắm L.” Triêu Đăng uể oải: “Chồng anh sắp chết đói rồi, sau này anh thủ tiết một mình.”
“Thủ tiết?”
“…”
Má nó, giặc Tây nghe không hiểu thổ ngữ.
Mà điều khiến Triêu Đăng không tưởng tượng nổi chính là, trước khi giữa trưa kết thúc, anh trai nhân viên chuyển phát nhanh như kì tích được bảo an IMD nghiêm khắc dẫn vào văn phòng, khi đối phương nhanh nhẹn đưa đồ cho y, Triêu Đăng kinh ngạc nhìn ổ pizza được làm cẩn thận đông lạnh tỉ mỉ gói trong hộp giấy đến nói không ra lời.
[Hâm lại rồi ăn, lần sau dẫn em đi ăn luôn mới ngon.]
Thấy y lấy tờ giấy từ trong hộp ra, Hứa Huyên Xu lướt qua nội dung hơi nhướng mày: “Fan cuồng đã muốn nghịch thiên? Theo idol không cần tiền?”
Triêu Đăng nghẹn ngào chốc lát: “Là Tạ Lâm.”
“…”
Hứa Huyên Xu thiếu chút nữa hộc máu.
Cám ơn ca ca, đúng là tình yêu của học sinh tiểu học, thông minh của học sinh cấp ba, hành vi bùng cháy cả trái đất của tổng tài bá đạo.
Cho nên khi y nghe được Tạ Lâm nói chờ hắn một chút, Triêu Đăng chỉ lo Tạ Lâm đang lục lọi đống video gửi qua cho mình, và quả thực là Triêu Đăng đang bị đùa giỡn bởi tên nhóc mới biết yêu.
Tại sao! Tại sao chuyện vừa hung bạo lại vừa xuẩn manh như thế… Cảm giác Tạ Lâm thật sự sẽ làm!
Mấy phút sau, Triêu Đăng nhận được một đoạn ghi âm, tâm tình phức tạp ấn mở ra, liền nghe được âm thanh bên trong quen đến không thể quen hơn.
Mềm mại, bi thương bi thương, như đang khóc, lại như được người yêu thương đến cực hạn, thanh âm kia như tơ lụa có thể kéo sợi, phảng phất kịch độc, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể làm người hưng phấn không thôi, tay Triêu Đăng cứng đờ tại chỗ.
Đó là âm thanh của y
Âm thanh gọi giường.
Điện thoại reo vang vào giờ linh, y theo bản năng ấn nghe, nghe được âm cười nhợt nhạt của người kia.
“Êm tai không?” Tạ Lâm cười nói: “Tiếc là không có hình và video, bất quá nghe tiếng cũng đủ rồi.”
“Anh…”
“Tiểu Đăng.” Âm sắc Tạ Lâm ôn nhu như thanh tuyền, từng chút từng chút xông vào màng nhĩ: “Anh rất nhớ em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.