Chương trước
Chương sau
Khi Triêu Đăng tỉnh lại từ trên giường, làn da trắng sứ trải đầy dấu hôn càng khiến người giật mình, mỹ nhân được sủng một đêm eo lưng đau nhức, nằm lỳ trên giường không chịu nhúc nhích, mãi đến tận khi nghe thấy có người vào phòng ngủ.
Tạ Lâm cùng y trao nhau nụ hôn, người nọ khép hờ đôi mắt, hàng mi đen dày cong cong đẹp còn hơn phái nữ, từ nơi kia mơ hồ truyền đến đau nhức nhắc nhở Triêu Đăng đêm qua đối phương đã thô lỗ làm chuyện hạ lưu đến mức nào, y có chút chống cự nghiêng đầu sang bên, Tạ Lâm lại vô cùng chấp nhất làm sâu thêm nụ hôn, đợi đến khi đôi ngươi Triêu Đăng đã mông lung hơi nước, hô hấp càng lúc càng hỗn loạn, hắn mới vừa lòng buông ra.
“Chào buổi sáng.”
“Chào.” Triêu Đăng nhịn không được cười rộ lên: “Mới vừa rồi là hôn chào buổi sáng à?”
Thấy Tạ Lâm nghiêm nghiêm túc túc gật đầu, Triêu Đăng cười nhẹ một tiếng, Tạ Lâm lấy thuốc mỡ từ đầu tủ, dáng vẻ như muốn giúp y xoa thuốc, Triêu Đăng ngốc ngốc, chợt hơi ngượng ngùng rồi thả lỏng cơ thể dưới bàn tay của thanh niên, mùi thuốc mát mẻ và ngón tay thon dài gần như trong nháy mắt khiến Triêu Đăng hưng phấn, đối phương thấy y phản ứng cũng không nhiều lời, lát sau Triêu Đăng đi rửa mặt còn Tạ Lâm thì rời phòng.
Chờ lúc Triêu Đăng đi ra, nhìn thấy cháo hoa thanh đạm, sủi cảo tôm, xíu mại và mấy món ăn không biết tên, y ngẩn người, ngay lập tức cong cong mặt mày.
“Sớm vậy mà anh đã mua bữa sáng rồi à.”
Nghe đối phương trả lời, Triêu Đăng cầm đũa gắp đồ ăn bên trong hộp giữ ấm.
“Vậy để em rửa chén cho, ở Trung Quốc, vợ chồng đều là một người làm cơm một người rửa chén.”
“Triêu Đăng.” Ngữ khí Tạ Lâm vương thêm chút bất đắc dĩ: “Em vứt hộp giữ ấm là được.” Dường như còn ngại không đủ, hắn nói bổ sung: “Đúng là không có thường thức.”
“…”
Người thông minh đm luôn không có thường thức, bố đây! Khiêu chiến! A! Tiểu ca ca!
Ăn điểm tâm xong, Tạ Lâm kiểm tra email, thấy hắn chọn vài mục trong một đống thư đến, Triêu Đăng đầy hứng thú đến gần.
“Anh đang chọn công tác?”
“Ừm.”
“Không có quản lý à?”
“Người mẫu không cần quản lý.” Hắn đánh dấu sao hai thư đến chọn làm người liên lạc thường xuyên: “Nhưng luôn có người giúp anh chọn lọc ra công tác, rồi từ đó anh chọn ra một ít muốn làm.”
“Nghe rất lợi hại nha.”
Tạ Lâm đóng laptop, xoa xoa đầu Triêu Đăng.
“Đi IMD, đổi quản lý cho em.”
“Rất tuyệt  ~”
Không hiểu sao lại có cảm giác tìm được kim chủ, tuy kim chủ bẹp bẹp bẹp cũng có lúc vì mình mà mặt không cảm xúc, hì hì hì hì.
Tạ Lâm hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn y: “Rất tuyệt?”
“…”
Nha hiểu luôn, phải giả vờ ngây thơ.
Văn phòng IMD được mặt trời quệt màu mật ong vàng vựng, kiến trúc hiện đại sơn mới tỏa ra ánh sáng lung linh, y chú ý thấy xe thể thao của Tạ Lâm đi vào đường nội bộ, khác hẳn với con đường đầy người chen chúc, chỉ có cổ đông IMD mới được đi đường vừa nhanh vừa tiện lợi này, không lấy thẻ, bảo an chỉ nhìn lướt qua Tạ Lâm rồi cho xe đi, Triêu Đăng thoáng nhíu mày che đi thâm thúy trong đôi mắt.
Tuy đã sớm biết thân phận Tạ Lâm không bình thường, nhưng người nắm giữ cổ phần IMD cũng khiến y hơi kinh ngạc, Tịch Trừng kiêng kị Tạ Lâm cũng thành chuyện đương nhiên, nhưng vấn đề là, người này nắm giữ cổ phần của chi nhánh Trung Quốc, hay là cổ phần tổng bộ ở Mỹ? Nếu như là vế sau… Thề ôm chặt đùi vàng, nằm đếm tiền không còn là giấc mơ.
Thang máy dừng lại tại đại sảnh lầu một, mỹ nữ tóc nâu chờ đợi đã lâu thấy hai bóng người đi ra từ trong, bước đến chào hỏi.
“Lâm.”
Tạ Lâm gật đầu, ánh mắt xẹt qua Triêu Đăng rồi dời lên người cô gái: “Lúc trước đã nói, cô dẫn dắt cậu ấy.”
Phút chốc bốn mắt nhìn nhau cùng mỹ nữ tóc nâu, bên môi Triêu Đăng câu lên độ cong, hì hì cười nói: “Chào chị Huyên Xu, người thật thật là đẹp a ~ So với hình trên giấy còn đẹp hơn nha.”
Hứa Huyên Xu, quản lý đứng đầu của IMD chi nhánh Trung Quốc, mặc dù là nữ nhưng vì thủ đoạn cao siêu và mạng lưới giao thiệp rộng rãi liên tiếp cho ra đời thiên vương thiên hậu, người đoạt giải Kim Mai quốc nội năm nay, diễn viên xuất sắc nhất tại Venice Film Festival năm nay đều là nghệ sĩ trong tay Hứa Huyên Xu, mà ngầu nhất chính là, Hứa Huyên Xu không chỉ có nhan sắc mà còn có vòng ngực 36D đầy kiêu ngạo, là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của Kỷ Lan.
“Chào em trai nha.”
Hứa Huyên Xu cười híp mắt cho y một cái ôm nhiệt tình, hiếm khi Triêu Đăng thật sự bị đỏ mặt, Cảm… Cảm giác được 36D nhiệt tình ôm, nha.
Đôi mắt của người đẹp nhanh chóng lướt qua gương mặt Triêu Đăng, bỗng nhiên cười rộ lên: “A Đăng đẹp mắt như vầy thì để Lâm nuôi luôn đi, ra ngoài làm vừa mệt vừa phiền phức.”
Triêu Đăng há miệng muốn nói gì đã nghe âm thanh nhàn nhạt.
“Hứa Huyên Xu.”
Tạ Lâm thoáng nhìn như nhắc nhở, mỹ nữ tóc nâu quần áo thời thượng nhún nhún vai: “Em không có ý gì đâu, chỉ có điều nếu là em, có được một đại mỹ nhân như vầy ở nhà, dù không làm gì chỉ nhìn thôi cũng hạnh phúc, anh cam lòng thật à.” Cô vừa dứt lời, liền nhìn quanh đùa vui nói: “Sau này A Đăng sẽ là của em, không được đốt nhà.”
Tạ Lâm có công việc nên đi trước, Triêu Đăng và Hứa Huyên Xu đi đến phòng làm việc của Kỷ Lan lấy hồ sơ và tư liệu, đại mỹ nữ tóc nâu ngực bự dùng thẻ mở ra văn phòng Kỷ Lan, bên trong không có một bóng người, rất nhiều tư liệu bị vứt lung tung, bất luận nhân phẩm Kỷ Lan ra sao nhưng đó giờ cô ta là một người luôn nghiêm túc trong công việc, nhìn Hứa Huyên Xu lọc ra tư liệu của mình, Triêu Đăng không nhịn được dò hỏi.
“Kỷ Lan đâu rồi?”
“Cậu vẫn chưa biết?” Hứa Huyên Xu nghe vậy ngừng tay: “Tối qua cô ta đã vào ngục giam, tin đầu đề sáng nay, cậu lấy điện thoại ra xem đi.”
Đúng như Hứa Huyên Xu nói, đầu đề ngày hôm nay là bức ảnh Kỷ Lan khóc lóc bị share hàng ngàn lần, theo nguồn tin mới nhất, Kỷ Lan thân là quản lý IMD nhưng không chỉ nghiện ma túy, mà theo lực lượng điều tra phát hiện cô ta còn biến nghệ sĩ của mình ba năm qua thật giả lẫn lộn, sự kiện mấy lần trước truyền ra có liên quan với ma túy đều do Kỷ Lan sau lưng điều khiển, nhân chứng vật chứng tầng tầng lớp lớp, trong một đêm toàn bộ truyền thông đều chuyển hướng, hôm nào hãy còn một mực khăng khăng ép bức Triêu Đăng vào tuyệt cảnh giờ khắc này lại như một trò hề rẻ tiền, nhìn y chăm chú vào điện thoại, Hứa Huyên Xu nhẹ giọng nói.
“Lâm giúp em phải không.”
“Nhưng mà…”
Khoảng thời gian này tối hôm qua bọn họ đang lên giường mà.
Khi Triêu Đăng bị Tạ Lâm đặt dưới thân liên tục yêu thương, Kỷ Lan đã vào ngục giam, Tạ Lâm hắn… Đã sớm kế hoạch tất cả?
“Yên tâm, Lâm không phải người tùy tiện buộc tội người khác, Kỷ Lan chơi ma túy ít nhiều gì bọn chị cũng đã nghe qua, lúc trước em bị cô ta hại thảm như vậy, hiện tại phải vui mừng mới đúng.” Biểu cảm nhạt nhòa lóe trên gương mặt thanh niên trẻ tuổi một chốc rồi biến mất lại không tránh được đôi mắt cú vọ của Hứa Huyên Xu, cô xoắn xoắn lọn tóc quăn của mình: “Lâm không tốt ư? Trẻ tuổi, có tiền có quyền, hơn nữa còn rất đẹp trai.”
Triêu Đăng qua loa đáp một tiếng, thấy y như vậy, Hứa Huyên Xu cũng không nói thêm, cách hồi lâu, cô nghe thấy âm thanh có chút mê man của thanh niên.
“Chị Huyên Xu, rốt cuộc anh ta là ai?”
Mỹ nữ tóc nâu bị hỏi có chút kì quái quay đầu lại: “Em nên biết rõ hơn chị mới đúng chứ, em là của anh ấy, ừ… Cái đầu tiên, em biết chưa?”
“Em chỉ biết anh ấy mới nửa tháng.” Y không để ý biểu tình người đối diện, lẩm bẩm nói: “Thật sự em không biết gì về anh ấy cả, chẳng qua em cảm thấy anh ấy có thể giải quyết phiền phức giúp em, cho nên…”
“Chị biết Lâm ba năm, anh ấy khống chế cổ quyền IMD, cậu biết Jasper không? Jasper Brain, nhiếp ảnh gia nổi tiếng, con trai của ông trùm điền sản nước Mỹ, Lâm hẳn là con riêng, anh ấy không họ Brain, nhưng chỉ cần hơi hơi biết rõ là có thể biết anh ta là anh trai của Lâm.” Hứa Huyên Xu đóng cửa tủ lại, lúc đứng lên yểu điệu khiến cho đường nét cơ thể được trang phục tôn lên càng thêm quyến rũ, lông mi cô rất dài, nói với Triêu Đăng: “Chị kí với em trước ba năm, chị rất thích mấy đứa như em, từ trên người mấy đứa có thể thấy được tương lai, nhưng mà nếu em hỏi chị, thì bây giờ chúng ta ngồi chung một con thuyền, A Đăng phải nhớ kĩ đó.”
Cô gái đi giày cao gần 8cm, đi hằng ngày có bao đau khổ không cần nói cũng biết, nhưng trên mặt cô gái này chr có một mảnh diễm quang, bàn tay thanh tú không sơn vẽ xoa xoa gò má Triêu Đăng, Hứa Huyên Xu than thở.
“Em đúng là vô cùng hoàn mỹ, chẳng trách Lâm lại muốn em.” Cô dừng một chút: “Lần đầu tiên chị quản lý nghệ sĩ, trong một tiệc rượu, lúc đó có người đầu tư đem một đống tiền mặt mệnh giá lớn nhét vào ngực chị, hắn nói, so với bán mạng làm việc, chị nên chọn con đường tốt hơn.” Hứa Huyên Xu liếc nhìn thần sắc Triêu Đăng rồi nói: “Người đầu tư kia rất xấu, nhưng dù là như vậy, ngay sau khi chị từ chối, nghệ sĩ của chị ngay đêm đó liền lên giường với hắn. Rất nhiều đứa nhỏ khi bước vào vòng tròn này không lâu sẽ tàn lụi, em rất may mắn, em có một người rất tốt để dựa vào, tương lai em có thể tự đứng lên bằng sức mình, nhưng trước khi em chưa đủ mạnh… Em hiểu chưa? Đối với bọn họ mà nói, em nắm giữ tất cả cũng không là gì, đặc biệt là Lâm, anh ta là tuyệt đối, tuyệt đối không được chọc.”
Ánh đèn rực rỡ hừng đông, từ phòng làm việc truyền đến tiếng hoan hô vui mừng thành công, “Brights” là tạp chí thời thượng dẫn đầu toàn cầu, xuất bản phát hành tại ba mươi tám quốc gia, “Brights” vừa kết thúc đợt quay chụp cuối cùng, Tạ Lâm đổi giày chuẩn bị rời khỏi, Jasper hôm nay miễn cưỡng tới tập hợp nhân cơ hội đu bám sau lưng Tạ Lâm, anh chàng đẹp trai tóc vàng nước ngoài chọt chọt cổ hắn trêu đùa.
“Em trai, chú là gạt giường tiểu mỹ nhân kiểu gì vậy? Anh đã tìm người hỏi rồi, lúc trước cậu ta vẫn luôn không chịu dùng quy tắc ngầm, có thể sạch sẽ.” Jasper thấp giọng: “Vì chym chú lớn hả? Ca sĩ rên có phải rất rất kiều mị không?”
“Anh trai.” Siêu mẫu yêu dị da dẻ tái nhợt dùng sức thọt cù chỏ một cái, đối phương bị đau gào lên: “Cút ngay.”
“Đừng mà.” Jasper thân tàn chí kiên đuổi theo, móc ra một bình nhỏ từ trong túi: “Chú cho rằng anh chú ngu lắm à? Ái tình bất bình đẳng là không có kết quả tốt, cho tiểu mỹ nhân ăn chút kẹo, đảm bảo dính người không rời.”
“Đây là cái gì?”
“Thuốc lần trước chơi còn dư lại.” Jasper thấy Tạ Lâm đã hơi có ý định, tiếp tục nói tràn đầy phấn khởi: “Chuyên dùng cho đàn ông, dùng nhiều mấy lần, cơ thể cậu ta sẽ là thiên đường chỉ thuộc về chú, ngẫm lại mà xem, làm cậu ta vừa khóc vừa chảy nước miếng vừa quỳ xin chú hôn môi, nhất định hương diễm thấu trời.”
Ánh đèn mông lung trong phòng khách rộng rãi, máy điều hòa trung tâm mang hơi lạnh dán vào sàn nhà bằng gỗ, cửa sổ màu trắng khép chặt, ngoài ô cửa pha lê là biển sao lóng lánh, siêu mẫu tay dài chân dài thiếp đi trên sofa, nghe thấy âm thanh của phòng tắm mở ra, hắn lười nhác nhấc lên đôi mắt.
Nương theo tiếng dép lẹp xẹp, cơ thể còn mang hơi nước đến gần, Triêu Đăng bỏ khăn tắm ẩm ướt lên bàn, đuôi tóc ướt nhẹp làm sơ mi loang ra một khoảng tối, nhìn bình nhỏ trong tay Tạ Lâm, Triêu Đăng tò mò.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc mạnh, người quen cho.” Tạ Lâm bỏ bình nhỏ qua một bên, viên thuốc màu xanh va chạm phát ra âm thanh: “Ăn nhiều sẽ nghiện, không thỏa mãn sẽ hoàn toàn không còn lý trí, loại thuốc này chỉ nhằm vào đàn ông, bị ép chỉ có thể dùng mặt sau phóng thích, anh ta kêu anh cho em ăn.”
Hàng mày mỹ nhân hơi nhíu, ngón tay chậm rãi đưa về viên thuốc, Tạ Lâm không ngăn lại động tác của y, chỉ quan sát phản ứng Triêu Đăng như đang đùa sủng vật.
Đúng, chính là sủng vật.
Mặc dù Tạ Lâm đối xử với y rất tốt nhưng giá trị yêu thương lại vô cùng thấp, vẻn vẹn mãi có hai sao, mà ngược lại, cho dù thù hận đến bốn sao, đối phương cũng không làm ra bất kì hành động nào mất khống chế, Tạ Lâm là Ngạo Mạn, căn cứ vào kinh nghiệm mấy lần trước, chỉ cần xúc phạm vào sự kiêu ngạo của hắn, xoát giá trị thù hận không có gì là khó khăn, nhưng còn giá trị yêu thương…
Nếu như thù hận đã đầy năm sao mà yêu thương vẫn thấp như vậy, muốn xoát yêu thương phỏng chừng sẽ vô cùng phiền phức.
Tạ Lâm chờ nửa ngày không thấy Triêu Đăng đáp lại, tay thuận theo vuốt ve sống lưng thanh niên, mãi đến khi năm ngón tay lạnh lẽo dừng trên hai đám thịt mềm tròn trịa, rồi lại ung dung làm phiền phía trên, hắn lại muốn, một người nhìn qua cấm dục như thế nhưng khi đã làm lại hung ác đến đáng sợ, Triêu Đăng lấy bình thuốc đưa ra, nhẹ giọng nói.
“Em muốn tập luyện, chút nữa cho anh được không?”
“Được.” Nằm ngoài dự đoán, Tạ Lâm dứt khoát thu tay về, đối phương liếm cắn hầu kết, tóc ngắn bạch kim thoảng qua gò má Triêu Đăng: “Luyện ở đây?”
Triêu Đăng ừ một tiếng, ra hiệu Tạ Lâm lấy đàn guitar và phổ nhạc dùm: “Chị Huyên Xu kêu em quay video up lên internet, tốt nhất là đàn hát tại nhà, tự do một chút.”
Ngón tay tái nhợt cầm lên khúc phổ, Tạ Lâm thoáng nhíu mày: “Gasoline?”
“Một bài của ca sĩ US, hợp âm thứ tư, lời cũng rất thú vị.”
Triêu Đăng nói xong dùng tay gảy dây đàn, nương theo âm thanh trầm thấp của guitar, âm sắc nghiêng ngả mà ra.
“Are you insane like me
Been in pain like me

…”
(Người có điên như tôi? Có sống trong đau khổ như tôi?
Có bỏ ra nghìn đô để mua champage? Rồi lại đổ hết đống nước ấy vào cống rãnh như tôi?
Có dùng hóa đơn điện nước để đốt cạn thuốc nhuộm như tôi?
Người có tràn đầy hưng cảm dù chẳng dùng chút cần sa nào như tôi?)
Y ngẩng đầu lên, đôi ngươi thủy mặc không hề e ngại đối diện Tạ Lâm, bàn tay thon dài tinh tế nhảy nhót trên dây đàn.
“Do the people whisper…”
(Có phải nghe những người xung quanh xì xào bàn tán về mình như tôi?
Chỉ vì cái style nổi bật khác lạ này mà bị người ta chế nhạo?)
Y dừng lại câu hát, động tác gảy đàn chợt ngưng trong nháy mắt, Triêu Đăng cười rộ lên với Tạ Lâm, lại như lần đó hắn cố ý nói không biết tên y, lại như vừa nãy bị viên thuốc khủng bố lam nhạt làm khó dễ, y dùng chính phương thức mình am hiểu nhất đáp lại.
“And all the people say:

…”
(Và ai cũng nói với tôi:
“Mày không thể tỉnh giấc vì đây vốn dĩ đâu phải giấc mơ
Mày tồn tại như một cỗ máy, mày không phải con người
Mày chỉ tự che giấu điều này bằng cái mày nghĩ gọi là sống thật sao?
Trái tim tôi tràn đầy ấm áp
Nhưng đôi bàn tay này đã trở nên vô cảm tự bao giờ.)
Âm thanh chầm chậm của guitar nhẹ tan vào không khí, Triêu Đăng ngừng tay, ánh sáng yếu ớt nhảy nhót trong đôi mắt nọ.
“Anh có muốn em ăn cái đó không?”
Đợi nửa ngày, Triêu Đăng nhìn Tạ Lâm lấy bình thuốc qua, y còn chưa kịp kinh ngạc đã nghe đối phương nói rằng:
“Kẹo bạc hà, em ăn không?”
“… Có phải anh thích em?” Triêu Đăng mặt dày đến gần: “Là thật đúng không đúng không?”
“…”
Tạ Lâm không cảm xúc liếc nhìn y một cái, dáng vẻ muốn hôn y, Triêu Đăng lui về sau một chút, hai tay đẩy người ra xa.
“Không thích không được bo bo.”
Tạ Lâm khựng lại, Triêu Đăng đạp hắn một cước: “Gạt em cũng được, nói anh thích em đi.”
Diễn không tồi, cái này gọi là, ám chỉ tình dục… A phi, ám chỉ tâm lý.
Không quản thế nào, trước tiên Đăng Đăng phải cho Tiểu ca ca một ấn tượng mới có khả năng thích được, có ấn tượng mới có thể trao đổi tình cảm, éc.
Tạ Lâm thấy y vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, như đối xử với trẻ em không thể làm gì: “Triêu Đăng…”
“Không được dối lòng nha, anh cao 196, em cao 181, cách nhau 15cm, kém nhau manh như vậy, đã có duyên thì ở cùng nhau đi.”
Bỗng nhiên Triêu Đăng dừng lại chốc lát, có chút nghiêm túc lại có chút hờ hững nói.
“Lúc anh nhìn em hát, mắt anh sáng lên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.