Chương trước
Chương sau
Edit: Hyukie Lee
Vệ Nháo Nháo nà.
Đại ca của tui nà, vua đám zombie nà.
“… Là anh họ của em.” Triêu Đăng giật giật, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thanh niên: “Là họ hàng bên ngoại, sao anh lại… Biết được anh ấy?”
“Anh họ à…” Tang cúi đầu xuống, khẽ cười nói: “Ai sẽ kêu tên anh họ trong lúc chất lỏng giàn dụa đây?” Không chờ Triêu Đăng trả lời, hắn nhét ngón tay vào miệng y, cắm xuống không ngừng khuấy đảo, một tay khác dùng sức bấm một cái vào cái mông tròn trịa trơn mềm của omega, lúc Triêu Đăng kêu đau hắn liền mạnh mẽ thọt sâu ngón tay vào cổ họng y, dẫn đến khoang miệng mềm mại của người sau liên tục co rút: “Anh họ sẽ làm thế này với em sao?”
“A… A…!”
“Nói.” Khí tức hung bạo của alpha tràn ngập khắp phòng, hắn lẩm bẩm bên tai Triêu Đăng: “Hắn là ai?”
“Anh trai… Là anh trai của em… A a, buông em ra!”
Ngón tay ôm lấy đầu lưỡi đỏ tươi, âu yếm khoang miệng yếu ớt, khi Triêu Đăng đã hơi hơi thả lỏng, alpha dùng sức đâm một cái nữa, đâm đến mức đôi môi mỹ nhân không khống chế được chảy xuống nước bọt.
“Thật mà.. Không lừa anh…”
“Thỏ.” Tang thu tay lại, cảm giác khủng bố ngột ngạt biến mất hầu như không còn, hắn lau khô ngón tay, dịu dàng ôm lấy Triêu Đăng bị dây xích trói buộc: “Cho tôi một lời giải thích.”
“Vì, trước đây có ở cùng nhau một thời gian, lúc mẹ em còn sống.” Triêu Đăng khép hờ đôi mắt: “Em rất ỷ lại anh ấy… Sau đó chia tay nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn em sẽ không gặp lại nhau nữa.”
“Tại sao?”
Cảm nhận được tâm tình của đối phương, Tang ôm chặt người nọ một chút.
Vì hắn không cho bố quay đầu lại xem a.
Làm một tên thuộc hạ hợp lệ, đương nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của đại ca cặn bã.
“Anh ấy đi.” Triêu Đăng nói xong, đột nhiên ôm lấy cổ Tang, pheromone ngọt ngào dẫn dụ thần trí alpha, y thả nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, Tang, em đã quen ỷ lại anh ấy, sau này sẽ chú ý.”
Chỉ cần ngủ một giấc còn vấn đề nào không giải quyết được sao?
“Ngài đang… Quyến rũ tôi sao? Nhị thiếu gia?”
Hắn dùng hai tay nâng mông omega, âm thanh mật đường trở nên khàn đặc.
Triêu Đăng cười cười, ngón tay thon dài trắng nõn cọ nhẹ ở tuyến thể đối phương một cái, lông mi dài nhuyễn phủ xuống một tầng bóng tối.
Ngủ một giấc không được, thì quất luôn hai giấc ha.
Ồ hì hì hì hì.
Cảm nhận được pheromone vững vàng bao trùm cả người, Triêu Đăng không phản kháng lại mà mặc cho người kia tùy ý làm bậy. Tang sẽ không tin y, hắn sẽ tự mình điều tra. Và khi hắn nhận ra dù có điều tra đến mấy cũng không tìm được thì Triêu Đăng đã xóa sạch kí hiệu, hiện tại chỉ cần một lý do có thể tạm thời kiềm chế Tang…
“Thứ cậu muốn.” Khi đến kiểm tra xong, Chasel đưa một bình thuốc màu xanh nhạt đến trước mặt Triêu Đăng. Hôm nay Tang không ở nhà, gia tộc Heotto gặp phải áp lực khiến vị thủ lĩnh trẻ tuổi xoay không kịp thở: “Khoảng chừng ba tiếng là có thể xóa sạch kí hiệu, thời điểm sử dụng phải cẩn thận, nhóm alpha đối với hơi thở của mình rất mẫn cảm, nếu mùi trên người cậu phai nhạt, hắn sẽ phát hiện.”
Đến lúc đó omega phải đối mặt với điều gì, không cần nói cũng biết.
“Cảm ơn.”
Triêu Đăng nhận lấy bình thuốc, nhấc tay phải Chasel lên hôn mu bàn tay tỏ lòng biết ơn.
“Cậu muốn làm sao thì làm?” Chasel không nhịn được phải nhắc thêm lần nữa: “Bạch điểu rất mạnh, sớm muộn gì hắn cũng chinh phục được toàn bộ châu Âu, hơn nữa nửa cáiSicillia đã bị hắn khống chế, cậu không thể chạy thoát ——–“
“Chờ khi tôi đi rồi, phiền anh nói với Tang.” Triêu Đăng đánh gãy vấn đề của Chasel, khóe môi mềm mại khẽ cong, dáng dấp ngoan ngoãn liêu nhân ngày nao biến mất không còn một mống: “Chính xác là anh họ đã làm thế với tôi, hơn nữa làm còn tốt hơn anh…” Ý cười càng lúc càng đậm, gương mặt diễm lệ xinh đẹp như ma quỷ: “Kêu Tang cút về với mẹ đi.”
Khí trời âm u mưa rào nặng hạt vẫn không ảnh hưởng đến tòa biệt thự cổ xưa đứng lặng nơi sườn núi, đầu tháng mười một, ánh lửa bập bùng trong lò sưởi ánh lên sắc vàng trên tấm thảm lông cừu. Đám đàn ông châm lửa mồi thuốc kéo ra hương vị xa hoa lãng phí, khi đàm phán đi vào kết thúc, người lãnh đạo của bốn gia tộc lớn buộc phải nhượng bộ dưới sự kiên trì của Heotto, kí xuống họ tên vào tờ cam kết không tham dự vào giao dịch ma túy, đây không chỉ đại biểu khối u ác tính này tạm thời rời khỏi lãnh địa Italia mà còn mang ý nghĩa thế giới ngầm đã yên lặng thừa nhận tân vương lên ngôi.
Bạch điểu xuất thân, tính cách quyết đoán mãnh liệt, từ thực lực bản thân đến khả năng giao thiệp đều đủ để đánh vỡ thế cân bằng mà các gia tộc miễn cưỡng duy trì. Trong khoảng thời gian ngắn, công kích từ bốn phương tám hướng đến không ngừng đã chứng minh hắn đủ khả năng trở thành vị thủ lĩnh mới đầy xuất sắc trác việt.
Không lâu sau khi hội nghị kết thúc, mùi hương ngọt ngào lan tràn vào phòng, căn phòng bàn tròn đã đóng kín bỗng xuất hiện một thêm một omega chỉ mặc váy đen mỏng dính, là nam, tóc vàng mắt xanh, gương mặt xinh đẹp như tinh linh mùa xuân, đôi chân dài miên man, eo cũng rất nhỏ, da dẻ bóng loáng trắng mịn dưới làn váy như ẩn như hiện, trên cổ mang một vòng cổ màu đỏ, như sủng vật nhu thuận nằm nhoài bên giày da của Tang.
“Ngài nên nếm thử cái này, tiên sinh.” Vị thủ lĩnh gia tộc kế bên Tang ưu nhã cắt xì gà, người kia thấy đôi hổ phách của Tang nhìn về phía mình, cười nói: “Kĩ xão lấy lòng alpha hắn đã được học toàn bộ, cơ thể được huấn luyện rất tốt, mềm mại như oán phụ khuê phòng đa tình… Tôi đảm bảo không ai chạm qua hắn, chúng ta đều biết ngài là thân sĩ giữ mình trong sạch.”
“Đây là gì?”
Tang đang cười, đại đa số thời điểm, bất kì người nào đối mặt với hắn đều thấy nụ cười nhàn nhạt ấy.
“Một món quà nhỏ chúc mừng bố già tân nhậm, chính sự luôn rườm rà khô khan, ngài nên thả lỏng một chút.” Người kia nhìn thần sắc Tang không khỏi hưng phấn nhiệt tình giới thiệu: “Hắn được huấn luyện rất tốt, hắn sẽ ————“
“Cậu tên gì?”
Tang hơi cúi đầu, nhìn về omega kia.
Bên trong đôi ngươi xanh thẳm tựa một hồ xuân thủy, dễ dàng khơi dậy dục vọng tàn bạo của alpha, omega bị Tang nhìn nhát gan nói: “Tôi không có tên, tiên sinh.”
“Hắn đang chờ ngài ban tên, bố già của tôi.”
Thủ lĩnh gia tộc lớn bổ sung.
Bố già trẻ tuổi thu hồi ánh mắt, sau cuộc đàm phán căng thẳng, hắn có chút mỏi mệt xoa xoa đường mày xinh đẹp, Tang bình thản nói.
“Tôi không cần cái này, bây giờ và sau này cũng vậy.”
“Có phải ngài cảm thấy hắn không hợp ý không?” Thủ lĩnh gia tộc lớn đè thấp tiếng nói: “Italia có rất nhiều mỹ nhân.”
“Không, với cá nhân tôi mà nói, chỉ cần sủng ái một vị omega thôi là đủ rồi.” Hắn nói xong rồi đứng lên, vị thủ lĩnh nhận ra mình phạm sai lầm vội vàng hôn môi mu bàn tay Tang thỉnh cầu khoan dung, Tang cười vỗ vai đối phương: “Cám ơn ý tốt của anh, không cần xin lỗi, anh em của tôi.”
“Đương nhiên đương nhiên…” Thấy Tang thoải mái cho bậc thang, tròng mắt người kia nhảy lên tia cảm kích: “Tôi vĩnh viễn là tay chân trung thành của ngài.”
Xe ô tô khắc gia huy Heotto vượt màn mưa về đến chủ trạch, biệt thự cổ xưa dần hiện ra, đứa bé giữ cửa chờ đợi trong tiết trời mưa bão mở cánh cổng sắt bự chạm trổ hoa văn ra, có người mở dù lớn che hộ Tang dòng nước chảy mãi nơi đỉnh đầu.
“Phu nhân đâu?”
Hắn hỏi.
“Ở phòng ngủ, vẫn đang ngủ, tiên sinh.”
Tang gật đầu, đi vào bên trong, hắn bỏ áo khoác dày nặng ra, thân hình thon dài như mộc tú vu lâm, hắn đứng lặng trước cửa phòng ngủ một hồi lâu, ngũ giác của sát thủ giúp hắn có thể nghe được từng tiếng vang bé nhỏ xung quanh, mãi đến tận khi hô hấp bên trong bắt đầu thay đổi, hắn mới đẩy cửa ra.
Mộc tú vu lâm phong tất rồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả.
Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn.
Nghĩa bóng: chỉ người xuất sắc (???)
“Nhị thiếu gia?”
Omega vừa mới tỉnh dậy có chút mê man nhìn về phía âm thanh, tầm mắt Triêu Đăng dần dần tụ lại, chợt thấp giọng nói: “Tang.” Y liếc sắc trời: “Mấy giờ?”
“Cỡ ba giờ sáng.”
“Anh xong việc rồi à?”
Triêu Đăng ngồi dậy từ trên giường, theo động tác của y, một số vết đỏ mơ hồ có thể nhìn thấy hiện ra đó là vết tích lưu lại đêm trước. Tang vòng đến bên giường, dáng vẻ mỹ nhân nhìn sang khiến lòng hắn ngứa ngáy, chỉ có người nọ mới dễ dàng khơi dậy dục vọng của hắn, chẳng cần làm gì hắn cũng cam tâm tình nguyện dâng lên tất cả.
Hắn không hiểu tình yêu, vài năm trước tận mắt nhìn gia tộc bị tàn sát, cuộc sống mũi đao liếm máu tàn khốc đã tước đi năng lực trao đổi tình cảm của hắn, hắn chỉ biết dùng hết khả năng giữ thứ mình muốn trong lòng bàn tay.
“Ừ, tôi vừa về.” Hắn hời hợt bỏ qua hai giờ đứng lặng bên cửa, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má động nhân của Triêu Đăng, vui vẻ nói: “Nhị thiếu gia, ngài còn nhớ omega nhảy thoát y trong quán bar hôm ấy không?”
Triêu Đăng nhíu mày.
“Tôi muốn nhìn ngài mặc váy.” Tang nói, ôm Triêu Đăng lẫn cả tấm chăn, có chút ngây thơ mong đợi bảo bối của mình mặc váy: “Màu trắng hoặc màu đỏ, ngắn ngắn chút, để hở ra một chút, tôi muốn liếm hôn chân và hông ngài.”
Gương mặt mỹ nhân đối diện xẹt qua thần sắc do dự, sau đó, Triêu Đăng ngoan ngoãn đáp một tiếng, tùy ý bàn tay alpha tiến vào trong chăn.
“Em sẽ mặc… Tang!… Không muốn…”
Tự mình chơi đi nha, đồ ngốc.
Cánh rừng như được bôi lên màu mật ong vàng óng, tà dương kéo dài đến tận chân trời, hàng rào hai bên đường lớn miễn cưỡng ngăn lại đám hoa dại bừng bừng sức sống. Nam thanh niên đầu đội mũ jean ngoắc ngoắc tay với ông chủ trang trại đang nghỉ ngơi.
“Chú ơi, con hái mấy đóa hoa này được không?”
“Đương nhiên.” Ông chú giản dị lấy bật lửa đốt thuốc, nhìn quần áo trên người thanh niên mới cóng, style đường phố không ra ngô ra khoai, ông chủ trang trại ngậm điếu thuốc cười yếu ớt: “Tụi nhỏ đều thích nước Mỹ như vậy à, hừ hừ?”
“Con cảm thấy mấy chàng cao bồi miền tây rất đẹp trai, tuy trong phim bọn họ luôn là nhân vật hài kịch.”
Nam thanh niên hái một bụi hoa dại, dùng cọng dây xanh buộc lại thành một bó, chủ trang trại nhìn động tác của y, lắc đầu một cái: “Con muốn tặng cho đứa nào à? Cái này không được, con gái Italia không thích hoa dại đâu.”
“Không sao.” Lòng ban tay đan vào nhau đặt lên đầu, người nọ thật sự rất cao, từ góc độ ông chủ trang trại chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm xinh đẹp và đường nét diễm lệ, thoáng nhếch môi: “Con là chàng cao bồi nước Mỹ mà.”
Hồng, trắng, vàng – ba màu hoa sặc sỡ làm nền cho gương mặt diễm sắc, đôi ô mặc như ngậm thanh tuyền, nam thanh niên trẻ tuổi cầm đóa hoa dại bừng bừng sức sống đưa cho cô thiếu nữ bán bánh mì, không đợi đối phương cầm lấy, y tùy ý bỏ vào lọ hoa rỗng.
“Isabela, cám ơn chị về bữa tối hôm qua.” Người nọ giắt mũ jean bên lưng quần, mỉm cười với thiếu nữ đã đỏ bừng hai má: “Bánh mì ăn rất ngon.”
“A, vậy hôm nay anh có muốn ăn nữa không?” Thấy y nghi hoặc nhìn sang, sắc mặt Isabela đỏ hồng một mảnh: “Tôi có làm một ít bánh bích quy mới, vẫn chưa ai dùng thử, anh có muốn giúp tôi nếm thử không?… Lance.”
Dù người trước mặt không nói gì nhưng chỉ cần y vẫn ở nơi này, chỉ cần cô vẫn nhìn thấy y trong tiểu trấn này… Y sẽ luôn đi với cô, vì mọi người đều nói Isabela là cô gái hiền lành nhất, xinh đẹp nhất mà.
Người nọ tự tiếu phi tiếu liếc qua dung nhan tiếu lệ của thiếu nữ, cuối cùng khẽ nói: “Vô cùng tình nguyện.”
[Đồ kiếm cơm bằng mặt.]
[Ý kiến gì hôn?]
[Goodjob, Lance.] Hệ thống vân đạm phong khinh… Hoàn toàn không biết là đang khích lệ hay trào phúng: [Tom, George, Asino, Lance,… Đúng là càng ngày càng lên level.]
[Lần sau tui muốn đổi tên thành Putin và Obama.] Triêu Đăng cắn bánh bích quy mới nướng xong vừa giòn vừa nóng, đi khỏi thị trấn: [Cái này gọi là bắn một phát đổi một chỗ, mi hiểu hôn?]
Vladimir Vladimirovich Putin: tổng thống thứ 2 của Nga.
Barack Hussein Obama: tổng thống thứ 44 của Hoa Kì.
Bắn một phát đổi một chỗ: Lối đánh du kích, lấy từ bộ điện ảnh 《 địa đạo chiến 》《地道战》. Là phương thức tác chiến phi chính quy, lấy tập kích là chủ yếu, có thể lan rộng động viên quần chúng gia nhập chiến đấu. Tập kích kẻ địch ở những nơi khác nhau, nhiễu loạn phán đoán kẻ địch, không biết vị trí bên ta, bảo hộ chính mình. Du mà không đánh là chủ nghĩa chạy trốn, đánh mà không du là chủ nghĩa liều mạng, tinh túy của du kích là địch trú ta nhiễu, địch mệt ta đánh, địch tiến ta lui, địch lui ta truy.
Kể từ lần chạy trốn khỏi gia tộc Heotto đến nay đã qua một tháng, Triêu Đăng chạy trong buổi hội nghị Sicillia đang tiến vào giai đoạn cuối cùng, hôm đó bắt buộc Tang phải có mặt từ đầu đến cuối chủ trì đại cục, đúng như Chasel nói, ngoại trừ thuốc xóa kí hiệu có tác dụng ba giờ, cộng thêm hệ thống đã giúp giảm bớt một phần đau đớn thì cảm giác đó có cho vàng Triêu Đăng cũng không muốn thử lại lần thứ hai. Đến khi xác nhận trên người mình không còn pheromone của alpha, Triêu Đăng kéo cửa lớn Heotto ra.
Vì phòng ngừa mang đến phiền phức nên Triêu Đăng không dám liên hệ với ba Costa, đơn độc một người mai danh ẩn tích tại vùng nông thôn Italia, vòng tới vòng lui ăn chùa uống chùa, thừa dịp độ thiện cảm chưa tăng cao liền rời khỏi nơi ấy.
[Trong ngôn ngữ Italia không có hai tên này.]
[Lại nói.] Triêu Đăng thảy bánh bích quy lên trời rồi há miệng ra hứng, hệ thống không thèm nhìn trò trẻ con ấy: [Tổng thống, mi có tên đúng không?]
[…]
[Heyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy, boy?]
[…]
[… Chắc chắn mi có tên có tuổi!… Quá đáng lắm rồi đó! Mau nói cho tui biết!]
[Không có.]
[Lừa heo à?]
[Triêu Đăng là heo.]
[… Đừng moi quá khứ.] Giọng nói ẩn ẩn xa lạ, quỷ thần xui khiến sao làm tim Triêu Đăng đập nhanh mấy nhịp, y cong đôi mắt: [Này này này, nói ra chuyện xưa của mi đi chớ.]
[…]
[… Đậu phộng, dỗi rồi nhá.]
Bố già trẻ tuổi đứng giữa phòng, không ngừng có người tiến lên hôn môi tay phải biểu đạt kính ý. Một lúc sau, Tang gọi lão Costa sau lưng mình đến.
“Xin chờ một chút, Costa tiên sinh.”
Tấm lưng cao ngất của vị thủ lĩnh quay đầu lại, khác hẳn với Triêu Đăng, lão có đường nét cứng cỏi mạnh mẽ của người châu Âu, gậy chống ngừng lại trên đất, khẽ khom người chờ Tang nói.
“Em ấy đang ở chỗ ngài ư?”
Tang hỏi, hắn tỉ mỉ quan sát đến mỗi một biến hóa thần sắc của Triêu Đăng, từ đó đoán ra người trước mặt có giữ người hay không. Từ việc cẩn thận này với bản lĩnh đàm phán đã giúp Tang được thu hoạch lớn trên sàn giao dịch.
“Không có, bố già của tôi.”
“Ngài có tin tức gì của em ấy không? Bất cứ tin tức gì.”
Lão Costa lắc đầu, tựa hồ lão có hơi mệt mỏi nhưng dáng đứng vẫn trang trọng như cũ: “Đã rất lâu rồi A Đăng không liên lạc với tôi…” Lão nhếch khóe miệng, dường như muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ ngã mũ lễ với Tang: “Nếu anh có thể tìm được đứa bé đó, nhắn giùm nó đến thăm lão già này.”
“Đương nhiên ạ.”
Tang đáp ứng, thu lại tia do thám trong mắt.
Hắn không thể trắng trợn tìm kiếm Triêu Đăng, dù các gia tộc lớn ở Sicillia đã tạm thời cùng hắn tề khu đồng tiến nhưng các gia tộc nhỏ dưới đáy và loạn đảng vẫn như cũ mỗi người một ý. Vị trí này hắn ngồi lên quá nhanh, lợi ích và cường quyền có thể tạm thời buộc chặt các gia tộc và Heotto lại với nhau nhưng nếu chỉ cần xảy ra bất trắc, thì sẽ có vô số con mắt sau lưng mong đợi hắn ngã vào vực sâu.
Triêu Đăng là điểm chết của hắn.
Chỉ cần người có chút để ý đều biết bố già tân nhậm cực độ sủng ái omega của hắn, nếu có người lợi dụng điểm chết ấy, dù chỉ đơn giản là bắt cóc tống tiền thôi cũng có thể đẩy Tang vào tuyệt cảnh.
“Tiên sinh.” Thị giả đến bẩm báo gõ cửa gỗ bên ngoài: “Bác sĩ Chasel muốn gặp ngài.”
“Chasel?” Tang nhìn đồng hồ, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn: “Hắn muốn biết ta có bị tim không à?… Cho vào.”
Nương theo từng bước chân đều đặn, hiếm thấy sao trưa nay bác sĩ không đem theo hộp dụng cụ chữa bệnh. Chasel khoác một cái áo gió, khẽ mỉm cười với bố già ngồi sau bàn làm việc, đi thẳng vào vấn đề.
“Là tôi đưa cho Triêu Đăng thuốc xóa kí hiệu.”
Sắc mặt Tang vẫn không thay đổi nhưng pheromone tàn ác lại bạo động khắp cả không gian, độ cong bên môi càng kéo càng sâu, bên trong đôi hổ phách tựa như cũng đang cười.
“Cậu ấy đã dùng, trước khi rời khỏi, cậu ấy nhờ tôi chuyển lời cho anh.”
“———— ‘Chính xác là anh họ đã làm thế với tôi, hơn nữa làm còn tốt hơn anh.’”
Chasel nói, nhìn Tang mạnh mẽ bóp nát cây bút máy, mực đỏ văng tung tóe cả bàn tay, nhỏ xuống âu phục đắt tiền. Chasel dừng một chút, tiếp tục như không thèm để ý.
“Cậu ấy nói anh cút về với mẹ đi.”
Trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên Tang phát ra tiếng cười hời hợt, tia nắng rực rỡ mùa đông tô vẽ lên gương mặt xuất sắc. Bạch điểu trầm tĩnh không hề che giấu sát khí, Chasel đối diện cách đó không xa, Tang chầm chậm nói.
“Anh đoán tôi có giết anh không?”
“Tôi không biết.”
Chasel vô cùng thành thục.
“Giết anh cũng vô dụng, dù sao em ấy vẫn tìm cách chạy trốn, dù sao em ấy vẫn luôn biết cách lấy lòng người khác, biết rõ cách đeo lên tấm mặt nạ ngoan ngoãn vô hại…” Tang nói, nhận lấy khăn lụa từ người bên cạnh lau đi mực đỏ, tuy vết nhơ đã giảm bớt nhưng lại càng nhem ra xung quanh: “Khi anh đánh mất tất cả cảnh giác, dù sủng vật có bộ lông xinh đẹp đến cỡ nào, thỏ cũng cắn người.”
Chasel không nói lời nào nhìn thanh niên cả người tỏa ra ý vị bạo ngược, Tang lầm bà lầm bầm, những người thân quen đều biết rõ, khi Tang lầm vào cực đoan, hắn sẽ biểu hiện như hiện tại. Sát thủ ngồi sau bàn khép hờ đôi mắt, giữa hai hàng lông mày từ từ nổi lên lệ khí. Từ khi sinh ra alpha đã mang theo lực phá hoại và dục vọng chinh phục khiến người trong gian phòng cảm thấy lạnh sống lưng như gió bão ập tới.
“Nhị thiếu gia, ngài đúng là không ngoan, hoặc là ngay từ lúc đầu ngài đã giả vờ ngoan ngoãn lừa dối ta? Tuy như vậy cũng rất đáng yêu.”
“Đã như thế.” Đôi ngươi hổ phách khép lại thành mảnh trăng non, âm thanh của Tang ôn nhu đến cực điểm, tựa như tình nhân tốt nhất trên thế gian: “Tôi cũng có lý do bóc ra vỏ bọc ngụy trang của em, hay lắm… Yêu em a.”
[Giá trị thù hận: 3 sao.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.