Edit: Hyukie Lee
Kể từ ngày bị ôm lên giường đến nay cơ hồ Triêu Đăng không hề bước chân xuống đất.
Tinh lực của người tu đạo tất nhiên là khác hẳn người bình thường, linh căn của Triêu Đăng đã bị phế sạch sẽ, so với người bình thường còn yếu hơn vài phần. Cứ thế bị Việt Trường Ca thương yêu mặc kệ ngày đêm, nếu không phải đối phương dùng linh tuyền linh dược tẩm bổ, chắc chắn y đã tàn phế trên giường.
Hơi nhúc nhích thân thể liền khó chịu, chỉ cần Triêu Đăng tỉnh lại là sẽ bị người đè lên. Dù được hệ thống ban cho giá trị hận ý, đau đớn được thay bằng sung sướng nhưng cứ tiếp tục như thế thì y không chịu nổi.
Nhiệm vụ sẽ ra sao, những mảnh vỡ khác có cứu được hay không.
Quan trọng nhất là… Hiện tại vòng tới vòng lui mà giá trị thù hận chỉ có nửa sao à hu hu hu hu, bực ghê.
“Việt cung chủ…” Triêu Đăng cố nén hưởng thụ sảng khoái, đối diện với đôi duyên sắc. Gắn bó thân mật, đầu lưỡi đỏ tươi và hàm răng trắng bóng lộ ra màu sắc tươi đẹp: “Thật không ngờ… Ha… Ngài lớn lên như thần tiên, sao trên giường lại vô sỉ như vậy… Em thật sự… Sắp bị ngài giết chết…”
Việt Trường Ca mân mê vành tai ướt át, phát ra tiếng cười trầm thấp.”
“Em có biết ngày ấy ở tiệm may Thiên Tứ, khi nhìn em mặc hồng y, ta đã nghĩ điều gì không?”
Triêu Đăng thốt lên: “Người tình trong mộng?”
“Đúng một phần.” Việt Trường Ca không phủ nhận, một tay vuốt ve đôi mắt y, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-sung-ai/1342641/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.