Edit: Hyukie Lee
Nam tử thanh nhã xuất trần thoáng thất thần, sau đó lập tức nở nụ cười nhàn nhạt.
“Đối rất tinh tế, cách dùng từ cũng mới mẻ.” Hắn nói, tầm mắt dời đến vân trang đỏ tươi: “Câu thứ nhất ta đọc không hiểu, câu thứ hai… Có vẻ ám chỉ xóa bỏ hận thù, chúng ta bắt đầu yêu lại từ đầu? Nếu như ta đoán sai, em đừng cười ta mơ hão.”
“Nửa câu đối.” Triêu Đăng đưa miếng gỗ cho Việt Trường Ca, ra hiệu hắn treo vân trang lên cành đào: “Trong mắt của em, cung chủ là minh nguyệt, ngày em mới tới Dạ Huyền, ánh trăng chiếu rọi và đào hoa tung bay hòa vào hình bóng ngài, kí ức ấy em vẫn khắc sâu trong lòng.”
Sau khi nghe xong Việt Trường Ca gật đầu, cô gái lén lút nghe bọn họ nói chuyện kinh hãi nói không nên lời. Khi vân trang được treo xong xuôi, Việt Trường Ca dắt tay Triêu Đăng trở về, đối mặt với tầm mắt trêu ghẹo của người sau, ngữ khí của hắn vẫn vang lên giai điệu ôn hòa: “Nhiều người, đừng để lạc.”
Ma tu hồng y tóc đen để mặc tay mình bị nắm, xuôi theo dòng người rời khỏi đảo hoa đào. Nhóm người chung quanh không ngừng nhòm ngó, ngay cả Triêu Đăng cũng có thể mơ hồ phát hiện thì Việt Trường Ca không thể không phát hiện. Nếu những người ở đây muốn lan truyền lời đồn thì trong thời gian ngắn ảnh hưởng đến Dạ Huyền cũng không phải chuyện nhỏ. Nhưng cố tình sao người đang đi cùng y lại như không quan tâm, cứ thế một đường nắm tay đi thẳng.
Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-sung-ai/1342638/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.