Người đàn ông cao to đứng cạnh cô gái đang cầm chai nước suối, hai người nhìn cực kỳ xứng đôi, thậm chí cà vạt của anh còn đồng màu với váy của Trần Uyển Ước, nhìn như đồ đôi.
Vặn nắp chai nước thì được, nhưng gọi chồng trước đã. Nghĩ đến câu nói này, Trần Uyển Ước không biết nên khen anh hay là mắng anh không biết xấu hổ.
Người đứng xem như Thu Đường cũng phải bụm mặt. Hạ phu nhân đúng là quỷ nói dối, vừa rồi còn bảo Hạ tiên sinh sẽ không diễn cảnh ân ái trước mặt mọi người, thế bây giờ là gì đây? Hơn nữa cậu chắc chắn rằng mình không vặn nổi nắp chai nước? Tớ thấy cậu lộn mèo từ trước ra sau rất lưu loát, không hề mệt mỏi, sao ở cạnh ông xã một cái là nhõng nhẽo ngay cả nắp nước cũng không vặn nổi nhỉ?
"Được thôi." Trần Uyển Ước nói nhỏ, "Chồng giúp em vặn nắp chai nước nhé?"
Giọng nói mềm nhũn. Hạ Kỳ Sâm cầm lấy chai nước, ngón tay còn cạ bàn tay cô, dừng lại chốc lát, chọc Trần Uyển Ước run run, muốn lên tiếng thì anh đã mở nắp xong, đang đưa chai nước cho cô.
"Đi thôi." Hạ Kỳ Sâm nói, "Đã đặt xong phòng ăn rồi."
Trần Uyển Ước phối hợp: "OK."
Mặc dù bọn họ không giống như Thu Đường tưởng tượng, người đàn ông ôm người phụ nữ hoặc như một đôi tình nhân tay trong tay rời đi, nhưng Hạ tiên sinh Hạ phu nhân có thể show ân ái ở nơi công cộng thế này là đã rất an ủi người khác rồi.
Càng làm cho người ta vui mừng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/227574/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.