Hôm sinh nhật của cục cưng Vân Từ, Trần Uyển Ước định làm đơn giản thôi, chỉ mời mấy người bạn tốt là được, cho mấy chú dì bà con chứng kiến Vân Từ trưởng thành. Tuy nhiên cô Trần lại muốn làm tiệc lớn. Làm ở nhà đơn sơ quá, phải thuê sảnh khách sạn, mời thêm nhiều người, bạn bè thân thích gì cũng tới, càng nhiều càng tốt, tốt nhất là mời thêm mấy cô gái xinh đẹp. Không biết từ lúc nào, cô Trần bắt đầu lo cho hôn nhân của Chu Tứ. Cô không có con cái, thương yêu Chu Tứ như là con ruột. Khi trước cô cứ tưởng Chu Tứ đã tìm được mảnh ghép đời mình, ai ngờ trong hôn lễ lại xảy ra chuyện bất ngờ. Cô Trần bị hoảng hốt, mặc dù hôm hôn lễ, cô không phải là người trong cuộc bị nhằm vào, nhưng cũng khiến cô lo sợ mấy ngày liền. Cô ấy có hỏi Chu Tứ về cô dâu và cô gái tự sát ngày hôm đó, nhưng anh chỉ trả lời cho có rồi không nhắc lại nữa. Cô Trần cảm thấy sau khi xảy ra chuyện, Chu Tứ càng trầm tĩnh hơn trước, làm việc tập thể dục, đi công tác du lịch, cuộc sống cứ lặp đi lặp lại nhàm chán. Cô ấy nghĩ tình trạng này sẽ chỉ là tạm thời thôi, ai ngờ qua mấy năm, anh vẫn như cũ. “Phải giúp nó kiếm một cô bạn gái thôi. Nếu tài xế Chu biết con mình đang sống cô đơn như thầy chùa thì khó mà yên lòng nơi chín suối.” Đây là nguyên văn lời cô Trần nói với Trần Uyển Ước. Trần Uyển Ước không muốn xen vào, để cậu em tự do yêu đương, lại không tiện từ chối ý kiến của cô ruột. Thế nên cô thừa dịp sinh nhật con trai để mời mấy cô gái trong vũ đoàn tới. Mấy cô gái cao ráo xinh đẹp, người ta không biết còn tưởng rằng ở đây đang thi tuyển hoa hậu. Sau khi đến, Thu Đường thấy cảnh này, kinh ngạc, cứ tưởng rằng ở đây sẽ đầy trẻ con, nhưng mà cuối cùng mấy cô gái trẻ lại nhiều hơn. “Đông thật, thế mà cậu nói làm đơn giản thôi á?” Thu Đường cảm thán. Trần Uyển Ước đứng ngoài cửa đợi khách, nhún vai, “Đành thế thôi, ai bảo em trai tớ còn FA chứ..” Độc thân cũng chả sao, quan trọng là Chu Tứ không hề nghĩ đến việc kiếm bạn gái. Trần Uyển Ước nghi ngờ Hạ Kỳ Sâm dạy cho Chu Tứ mấy chuyện kỳ lạ, có lúc còn không cho anh tiếp xúc với cậu. Sau đó cô mới phát hiện không liên quan gì đến chồng mình, tất cả là do Chu Tứ tự tu thân dưỡng tính thôi. “Đúng rồi, Từ Nam Chung đâu rồi?” Trần Uyển Ước liếc bên trái lại nhìn bên phải, “Anh ta chưa tới à?” “Tới rồi, ảnh vừa bị Tự Tự kéo đến khu trẻ em. Chồng cậu đâu?” “Anh ấy cũng dẫn Vân Từ lại đó rồi.” “Hai người đó ăn ý thật.” Ăn ý đến mức không cần vợ sai bảo đã tự biết chăm con rồi. Nơi đãi tiệc đã thiết kế riêng một khu dành cho trẻ con. Ở đó có đủ loại đủ dạng trò chơi và đồ chơi cho trẻ em, khách khứa nào mà phải chăm con thì cũng tới đó. “Vậy là đỡ.” Thu Đường tiện tay lấy một miếng bánh quy nướng từ quầy tự phục vụ, nhai kỹ nuốt chậm, “Hai người đó đỡ phải bàn chuyện công việc ngay tại tiệc sinh nhật của con nít.” Hai người đều biết hai tên đàn ông kia cuồng công việc. Hạ Kỳ Sâm đỡ hơn một chút, biết dành thời gian chơi với vợ và con, còn Từ Nam Chung bận rộn đến mức không cần mạng luôn. Ngay cả trước khi hôn lễ của Từ Nam Chung và Thu Đường được tổ chức, từng đối tác một đã tìm đến tới tấp, cũng may anh biết dừng lại kịp thời, đặt hôn lễ lên hàng đầu. Nhìn sao nhìn trăng mong ngóng thật lâu mới thấy bóng dáng của Chu Tứ xuất hiện. Chu Tứ là cậu của Vân Từ, đương nhiên là sẽ mang quà tới cho cháu. Anh thấy Trần Uyển Ước thì thăm hỏi đơn giản, sau đó muốn đi vào bên trong. “Chờ đã.” Trần Uyển Ước vội gọi anh lại, nháy nháy mắt, “Cậu có muốn đi với chị tới một nơi không?” Chu Tứ liếc nhìn cô và một đống cô gái đang đứng chung quanh, cách bọn họ không xa, thậm chí có thể nói là rất gần, “Chị cũng thích làm bà mai à?” Trần Uyển Ước chưa nói ra mục đích của mình thì đã bị người ta đoán trúng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lúng túng không che giấu được, vốn định tạo ra một dịp gặp gỡ tình cờ, ai ngờ cậu nhìn một cái là biết tỏng. Nhưng sao có thể gọi cô là bà mai chứ? Nếu đã đồng ý với cô Trần thì Trần Uyển Ước sẽ phụ trách tới cùng, cô nghĩ đủ cách bắt Chu Tứ ở lại, đẩy anh vào giữa những cô gái như là lùa vịt vào chuồng. Mặc dù cô lớn hơn Chu Tứ nhiều tuổi, nhưng trước giờ em trai đều nhường nhịn chị. Chân mày cậu nhíu lại, trên mặt viết mấy chữ “bị ép buộc”, nhưng vẫn không phản kháng. Cậu bị Trần Uyển Ước đẩy vào chính giữa các cô gái, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, không biểu cảm. Giống như là con vịt bị ném vào một bầy gà con đang ríu ra ríu rít, bị tò mò vây xem, vô tội nhưng đành chịu. Cậu em trai nghe lời thế này làm người chị Trần Uyển Ước không đành lòng trốn mất, cô bước lại, “Đừng trách chị vô tình nhé, cô Trần đã dặn dò vậy đấy. Cậu thấy đấy, cô đã không khỏe mà mỗi ngày còn phải lo lắng chuyện bạn gái cho cậu, thế nên cả đống con gái mới xuất hiện ở đây chứ?” Chu Tứ không lên tiếng. Anh không mở miệng, Trần Uyển Ước không biết cậu em trai nghĩ cái gì. Chẳng lẽ còn lưu luyến tình cũ à? Nàng dâu lúc trước bị dọa sợ quá đã quay lại với bạn trai cũ, Chu Tứ có nhớ thương cũng vô dụng. Sau khi làm mẹ, lòng Trần Uyển Ước mềm như bông gòn, không đành mai mối cho cậu. Cô để Chu Tứ tự mang quà qua cho Vân Từ. Nhìn Chu Tứ trầm lặng thế thôi nhưng quan hệ giữa hai cậu cháu không tệ lắm đâu, cũng biết chiều cháu, tặng quà cho cháu. Một lớn một nhỏ nhưng không có khoảng cách thế hệ, trò chuyện vui vẻ. “Chậc.” Trần Uyển Ước đứng xem, khoanh tay, than phiền với ông chồng bên cạnh một hồi, “Cậu ấy thà đứng nói chuyện với trẻ con chứ không muốn em khuyên bảo.” “Em khuyên cái gì?” “Cô Trần bảo em ấy mau tìm bạn gái.” Dựa vào tuổi tác, Chu Tứ cũng không phải thuộc hàng trai già quá lứa, cô Trần cuống cuồng lên bởi vì luôn cảm thấy sức khỏe mình không ổn, lo mình phải về chầu ông bà sớm, muốn mau hoàn thành tâm nguyện, cũng cho tài xế Chu đã qua đời một câu trả lời. “Hồi trước anh nghe nói có một nhân viên trong công ty theo đuổi cậu ấy.” Hạ Kỳ Sâm thuận miệng nói, “Là thư ký tập sự, nghe người khác nói cô ấy cũng ổn lắm.” “Đẹp không anh?” “Đẹp.” Khen xong, dường như Hạ Kỳ Sâm cảm giác có một cơn gió lạnh từ cả bốn phía thổi tới, anh sửa lại, “Nhưng nếu mà so với em thì vẻ đẹp đó chỉ là nước chảy mây bay thôi.” Trần Uyển Ước hài lòng liếc anh. Cứ lâu lâu là Hạ Kỳ Sâm sẽ tới thăm công ty của Trần gia, nên không hề kỳ lạ khi anh biết chuyện này, còn cô đã giao công ty cho Chu Tứ, thế nên không hề quan tâm tới tình hình bên đó. Thế có nghĩa là bên cạnh Chu Tứ vẫn có phụ nữ, chỉ là anh quá thanh tâm quả dục? Cũng không đúng. Theo lẽ thường thì ít cô gái nào chịu theo đuổi những người đàn ông như Chu Tứ, mặc dù anh không giống Từ Nam Chung, trên mặt không viết chữ “không gần nữ sắc”, nhưng một khi không thích ai là anh cũng thể hiện y như Từ Nam Chung. Nếu có thể theo đuổi thì hẳn là cô gái kia cũng có một vị trí trong lòng anh. Đã thế thì sao chưa thành đôi? “Nếu là thư ký vậy cơ hội gặp nhau mỗi ngày rất nhiều, con gái nhà người ta bày tỏ với nó, nó không đồng ý cũng không bắt người ta nghỉ việc. Thế có nghĩa là cứ mặc kệ để người ta lửng lửng lơ lơ thế à?” Trần Uyển Ước phân tích. Logic của phụ nữ từ trước đến giờ luôn lạ thường, từ “nghiêm túc suy nghĩ” trở thành “mặc kệ”. Hạ Kỳ Sâm chen vao: “Bắt đầu từ hôm nay sẽ khác.” Trần Uyển Ước: “Tại sao? Sao anh biết?” Hạ Kỳ Sâm: “Có một người chị thích làm mai mỗi ngày như em, chắc chắn cậu ấy sẽ chủ động theo đuổi người ta thôi.” Vì để né tránh liên hoàn những câu hỏi của Trần Uyển Ước, và né luôn trò chơi hoàng thượng tuyển chọn phi tần, Chu Tứ dành đa số thời gian để chơi với đám con nít. Tiệc sinh nhật kéo dài từ giữa trưa đến tối, đương nhiên là anh sẽ không lãng phí thời gian với mấy cô gái xinh đẹp kia, tìm đại một lý do để trốn. Anh không muốn bị Trần Uyển Ước giữ lại nên trước khi về chỉ chào hỏi với anh rể. Bãi đậu xe. Một khoảng thời gian trước, Chu Tứ vừa đổi xe, không phải là một chiếc xe thể thao sáng chói, vẫn là một phong cách khiêm tốn, ăn mặc cũng bình thường, nếu không phải sở hữu gương mặt này thì nhìn anh không khác gì những người bình thường đi trên đường. Dù cố gắng bình thường hóa mọi thứ rồi nhưng Chu Tứ vẫn bị mấy cô gái để ý. Mới vừa đi lại gần xe thì Chu Tứ đã nhận được cuộc gọi dồn dập của Trần Uyển Ước, hỏi anh về chuyện liên quan tới con gái. Chu Tứ trả lời cho có, bên kia không biết tại sao lại đề cập tới cô thư ký của anh. Trần Uyển Ước tận tình khuyên: “Con gái người ta phải dũng cảm lắm mới tỏ tình với em, em có từ chối thì dứt khoát lên, đừng có cứ mặc kệ người ta ở đó còn mình thì thản nhiên như không có chuyện gì.” Không biết sao chị ấy lại biết chuyện này rồi còn phóng đại lên nữa. Chu Tứ cúp điện thoại, lơ đãng nhớ đến một khuôn mặt mà mấy hôm trước thường xuất hiện trước mặt anh, một cô gái trông có vẻ trầm lặng nhưng khi lên tiếng thì mới biết tính cách thật của cô ấy. Lúc trước anh bị Giang Yểu theo đuổi, bởi vì biết rõ mục đích của cô ta nên anh thờ ơ từ lúc bắt đầu, loại cảm giác này cứ kéo dài đến bây giờ, không thể giải thích. Thế nên khi đối mặt với cô gái chủ động theo đuổi mình, Chu Tứ luôn giữ thái độ dửng dưng bình thản. Bãi đậu xe yên tĩnh nhưng bên tai lại cứ truyền tới những tiếng động nhỏ. Chu Tứ cầm điện thoại, mắt nhìn ra phía sau xe, “Đi ra đi.” Anh vừa nói xong, một cô gái xinh xắn ló ra nửa cái đầu sau đuôi xe, đôi mắt to chớp chớp, không tự tin hỏi: “Sếp Chu, sao anh biết em ở đây?” Người lớn như vậy, nghĩ mình là con kiến muốn trốn là trốn à? Điểm ấn tượng mà cô gái này mang đến là nhát gan, nói chuyện không dùng đầu óc. Cô được mấy cổ đông khác nhét vào làm thư ký của anh, Chu Tứ bình thản vui vẻ nhận, không quan tâm gì đến cô, không giao chuyện quan trọng cho cô làm. Nhưng không ngờ ở cuộc họp hội đồng, khi các cổ đông cho rằng anh không phải là dòng họ Trần, không đủ tư cách đưa ra quyết định, cô thư ký này lại bênh vực. Đương nhiên là cô ấy có bênh cũng không có tác dụng. Cô gái này khác hoàn toàn Giang Yểu, thật sự ngu ngơ không phải giả vờ, làm việc nhưng không hoàn mỹ lắm, tuy nhiên không phải là người xấu. Có một lần cô khiến anh cảm động, đó là khi biết Chu Tứ không thích ăn sáng nên giữa trời đông rét buốt, cô mua đồ ăn sáng rồi nhét vào áo lông giữ ấm. Lúc lấy ra, quần áo ám đầy mùi bánh bao. Cô ngây thơ đến mức không biết dùng hộp giữ nhiệt để ủ ấm. Không có mưu mô mánh khóe gì, còn muốn theo dõi, dò xét xem anh có đi hẹn hò với mấy cô gái khác không, cuối cùng là trốn mà cũng trốn không kín. Với đầu óc ngốc xít thế này mà cô cũng đã sống hơn hai mươi năm đời người, không biết sau này làm được chuyện gì nữa. Thư ký chậm rãi đứng lên, liếm môi, “Là thế này sếp tổng, khi nãy lúc anh đi dự tiệc, có cô gái nào xin Wechat của anh không?” “Không có.” “Vậy thì được, em yên tâm rồi.” Cô thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rồi. “Chu tổng, em về đây, ngày mai em lại làm phiền anh rồi.” Thư ký hiểu chuyện, chuẩn bị đi còn vẫy tay tạm biệt. Vừa định bước đi thì Chu Tứ đột nhiên kéo cô lại, “Em yên tâm cái gì?” “Không có đối thủ cạnh tranh là em có thể yên tâm theo đuổi anh rồi.” Thư ký lấy dũng khí, “Mặc dù theo đuổi sếp rất mệt mỏi nhưng chỉ cần sếp chưa có bạn gái thì em sẽ không bỏ cuộc.” “Chủ động mệt lắm à?” “Đương nhiên rồi ạ.” Cúi đầu nhìn khuôn mặt tủi thân của cô gái, Chu Tứ cong môi, nở nụ cười nhẹ, “Vậy sau này để tôi chủ động lại nhé?” — HOÀN —
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]