Thân hình cao ngất của Từ Nam Chung đứng đó, hai người cách nhau chưa tới một mét, Thu Đường bị ánh mắt chăm chú của anh làm mất tự nhiên, không đưa tay cầm tấm thẻ kia. “Tôi giỡn thôi.” Cô nhỏ giọng nói. Từ Nam Chung: “Tôi lại tưởng thật.” Thu Đường chần chừ hồi lâu, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu, cứ cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, không cầm lấy tấm thẻ kia. Hai người không nói câu nào, song phương tiếp tục duy trì trạng thái ngây người. Ở xa xa, Hạ Kỳ Sâm hóng chuyện không thấy phiền, lắm mồm nói một câu: “Vợ à, em cảm thấy cậu ta có thể làm được không?” “Nếu em là Thu Đường thì em sẽ cầm thẻ trước, từ từ cân nhắc, nếu như không được thì trả thẻ lại.” “Nếu em là Từ Nam Chung, em sẽ không làm vậy. Theo đuổi con gái thì phải tặng những các loại quà khác nhau chứ, quăng ra một tấm thẻ không có thành ý gì cả.” Hai người bên kia nếu có một người làm như vậy, có lẽ tỷ lệ quay về bên nhau sẽ lớn hơn một chút. Nhưng bọn họ không bao giờ làm theo lẽ thường. Thu Đường vốn là người dễ bị mắc cỡ, dù con gái đã lớn đến tuổi đi học, cô vẫn giữ trong mình tâm tư của một cô gái trẻ, có lúc khi nói chuyện với Lâm Nhiên sẽ giữ vẻ dè chừng, mà người đàn ông trước mặt này lại còn nghiêm túc trêu đùa cô. “Tôi nói đùa thật mà.” Thu Đường càng nói thì đầu vùi càng thấp, hàng lông mi che đi cảm xúc trong ánh mắt cô, “Anh đừng tưởng thật.” Từ Nam Chung: “Thu Đường.” Thu đường: “Ừm?” Từ Nam Chung: “Sao mặt em đỏ thế” Thu Đường: “Tôi….” Từ Nam Chung: “Có phải em bị bệnh không? Em uống thuốc chưa, có muốn uống nước ấm không?” Thu Đường yên lặng. Từ Nam Chung thấy cô đỏ mặt một cách bất thường, đôi mi nhíu lại, vẻ mặt cũng hơi lo âu, thái độ hỏi thăm nghiêm túc, biến bầu không khí mờ ám khó lắm mới có được giữa hai người rối tung lên. “Hôm nay tôi đưa anh một ly cà phê, anh đừng làm phiền tôi nữa.” Thu Đường nghiêm túc nói, không nhận thẻ mà xoay người đi. Bởi vì lúc này không có khách nên cô mới cho anh ta chút thời gian dây dưa. Từ Nam Chung về lại chỗ ngối, Hạ Kỳ Sâm tiện tay dùng gậy chọc mèo chỉ vào anh, “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” “Chuyện gì?” “Tôi biết IQ của cậu không bằng tôi nhưng cũng không đến nổi thấp như vậy chứ. Con gái người ta đỏ mặt đương nhiên là vì thẹn thùng, cậu coi khi nãy bản thân cậu có nói được câu nào giống người không?” Từ Nam Chung kéo một cái ghế mềm ra ngồi xuống, thờ ơ phất phất cái áo sơ mi dính lông mèo, “Tôi chỉ đang dùng chiêu thôi.” “Chiêu gì?” “Tôi biết cô ấy xấu hổ, nhưng nếu cứ nói thẳng ra thì không có ý nghĩa.” Từ Nam Chung trần thuật như đúng rồi, “Tôi nói vậy có thể nói lên rằng tôi rất quan tâm cô ấy, Thu Đường sẽ nghĩ rằng tôi biết lo cho cô ấy.” “Cậu chắc chắn cô ấy không nghĩ là cậu ngu xuẩn đấy chứ?” “Không biết.” Đại khái cảm thấy mình như một cao thủ tán gái, người chỉ yêu một lần như Hạ Kỳ Sâm sẽ không hiểu, mọi người đều là tay mơ, không cần giả bộ tài giỏi, Từ Nam Chung anh đây không cần người khác chỉ điểm. “Cậu mà nghe tôi khuyên.” Hạ Kỳ Sâm hơi nhếch môi lên, cười giễu cợt, “Là làm gì đến nỗi lâu như vậy rồi mà vẫn không có tiến triển gì.” “Cậu thì giỏi lắm à?” Từ Nam Chung đáp trả bằng một nụ cười nhạt, “Cậu lấy được vợ đơn giản là mèo mù vớ phải chuột chết, cậu trùng hợp nhặt được thôi.” “May mắn nhặt được cũng là tài đó thôi. Chứ cậu thế này à, ngày nào con chuột còn nằm trước mặt cậu, con mèo mù là cậu có thể dễ dàng lách qua như không.” “Sao cậu biết được?” “Không nghe khuyên bảo sẽ nhận kết quả đó.” Hai người đàn ông có số tuổi không nhỏ cố chấp bấu víu đề tài này. Dù lời Từ Nam Chung nói có lý đi nữa thì anh cũng không theo đuổi được phụ nữ, sự thật bày ra trước mặt rằng anh đang không chiếm thế thượng phong, miệng mồm không bằng thực tế. Trong khoảng thời gian này, Thu Đường thể hiện y như lời cô đã nói, cô không thích Từ Nam Chung nữa. Có thể dễ dàng nhìn ra được người phụ nữ đó có đang yêu anh không, cô ấy bẽn lẽn vì anh, vậy thì cũng có thể ngại ngùng trước người khác. Cô đưa anh cà phê, cũng sẽ đưa cà phê cho người khác. Đây là sự thật, không nhận ra chỉ bởi vì người đó dang dối mình dối người thôi. Bọn họ đã biết ngay từ đầu rằng khi theo đuổi một cô gái, nếu như người đó thích bạn, chỉ cần một chiêu là đủ, còn không thích thì có thẻ vàng cũng không mua được. Những chiêu trò cưa cẩm con gái đó chỉ là trò lừa bịp con nít trong mắt họ thôi. Thế nên không cần phải tranh cãi nữa. Từ Nam Chung đột nhiên im lặng, Hạ Kỳ Sâm cũng không nói gì nữa. Ở bên cạnh, Trần Uyển Ước cứ trêu đứa trẻ mãi, cô không phải người có kiên nhẫn, cứ lặp đi lặp lại vài động tác đùa giỡn là khả năng cơ bản nhất của cô khi làm mẹ. “Nhất Nhất ngủ rồi, anh giúp em trông con đi.” Trần Uyển Ước giao cậu nhóc và xe đẩy cho chồng, sau đó đi qua quầy bên kia tìm Thu Đường tám chuyện. Hai người đàn ông và mấy con mèo giống y như nhau, đều tò mò quan sát đứa trẻ ngủ say trong xe. Bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm mà Nhất Nhất ngủ rất ngon. Chăm con vừa là chuyện mệt mỏi lại vừa là chuyện vui sướng. Từ Nam Chung nhìn chằm chằm cậu nhóc hồi lâu, hỏi: “Đứa con nít nào cũng như vậy à?” Hạ Kỳ Sâm: “Chắc không đâu.” Từ Nam Chung: “Thu Tự cũng thế sao?” Hạ Kỳ Sâm: “Chắc vậy.” Bọn họ chưa từng thấy Thu Tự khi còn bé thế nào, dựa theo suy đoán thì có lẽ sẽ không khác cậu nhóc nằm trong xe đẩy này nhiều đâu. Từ Nam Chung: “Chăm con vui không?” “Ban đầu khá ổn, sau đó thì hơi nhàm chán.” Hạ Kỳ Sâm dùng thái độ nghiêm túc trả lời, phát hiện đối phương đang không cùng một tần số với mình, dần dần kịp phản ứng, “Không lẽ cậu cũng muốn chăm con hả?” Từ Nam Chung: “… Hơi hơi.” Hạ Kỳ Sâm: “Bây giờ cậu chỉ thấy được lớp ngoài thôi, phụ nữ và con nít, trước và sau khi sinh khó khăn hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.” Lúc có thai, phụ nữ phải chịu đủ loại thai nghén, lúc đẻ thì đau đớn gấp mười, thời kỳ sau khi sinh cho đến khi trẻ đầy tháng gặp khó khăn rất nhiều. Trẻ con sức đề kháng thấp, dù người mẹ cẩn thận đến đâu đi nữa thì cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm sức khỏe cho con. Trong khoảng thời gian từ khi đẻ đến khi Nhất Nhất gần một tháng tuổi, cả căn biệt thự bận rộn, rối thành một cục. Quần áo của cục cưng này, tã này, đồ chơi và chén đĩa phải vệ sinh đúng giờ, mỗi lúc dù làm cái gì cũng phải sắp xếp, bà vú được mời tới cũng bề bộn công việc. “Còn nữa, bà bầu sau sinh còn bị đủ loại di chứng nữa.” Hạ Kỳ Sâm nhớ lại, “Hooc môn thay đổi làm người mẹ dễ hằn học. Bà vợ nhà tôi khá đỡ, dù sao cũng có người cho cô ấy trút giận.” Chuyện càng rõ ràng, Từ Nam Chung càng cảm thấy không biết nói sao. Nhiều năm qua, Thu Đường một mình chăm lo cho cô con gái. Anh giống như một người ngoài vậy. Cô đã thể hiện hoàn toàn rằng, giao thanh xuân tươi đẹp rực rỡ nhất cho anh, cuộc đời từ nay về sau không muốn có bất kỳ dây mơ rễ má nào liên quan tới anh nữa. Thấy người đàn ông đối diện chuẩn bị đi, Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Cậu đi đâu vậy?” “Buông bỏ.” “?” “Nếu đã muộn, vậy thì chúc cô ấy hạnh phúc.” Nếu không phải tận tai nghe thấy thì Hạ Kỳ Sâm chắc chắn không tin là Từ Nam Chung đã nói câu này. Anh ta chuẩn bị đi thì ngoài cửa lại có người đến. Thấy người kia, Từ Nam Chung đột nhiên lại ngồi xuống. Người bước vào là Lâm Nhiên và Thu Tự, hai người một lớn một nhỏ đi vào cùng nhau, đều mang cặp. Không biết chơi gì bên ngoài mà đầu hai người đều đầy mồ hôi, đi bộ mà cũng thở hổn hển. Thu Tự chạy chậm đến trước quầy, lớn tiếng kêu “mẹ”. Thu Đường đang bận bịu, thấy vậy thì kinh ngạc: “Hai người sao lại thế này?” Thu Tự: “Anh dẫn con đến sân chơi.” “Là chú.” Lâm Nhiên uốn nắn từng câu từng chữ, “Không được kêu anh.” Nếu kêu anh thì sai vai vế rồi. Dĩ nhiên Lâm Nhiên đã nói thế này với Thu Tự rất nhiều lần rồi nhưng không sửa được, con bé vẫn thích kêu theo cách của mình. Thu Tự thường xuyên kêu anh, Thu Đường cũng tự nhiên coi Lâm Nhiên là con trai, cô đưa cho bọn họ hai ly nước, thể hiện vai trò của người mẹ, “Chơi thì chơi nhưng có chừng mực thôi, Thu Tự bị cậu đối xử như con trai rồi.” Lâm Nhiên cười cười, “Đâu có, con bé thùy mị như chị vậy, hơn nữa con gái vận động nhiều rất có ích.” Câu này cũng có lý, con gái học múa ba lê đâu có nghĩa là không thể học bóng rổ, nếu gom cả hai lại thì có lợi gấp đôi. Nhìn bọn họ uống nước xong, Thu Đường lại rút khăn giấy lau chùi mồ hôi trên mặt cho Thu Tự. Con bé vẫn ổn, mồ hôi không nhiều lắm, nhưng Lâm Nhiên thì ngược lại, trước khi vào tiệm, cậu có giúp Thu Tự xách cặp, biết Thu Đường không cho cậu cưng chiều đứa nhỏ quá nên đã trả cặp lại cho Thu Tự ngay trước cửa tiệm. “Còn cậu nữa…” lau cho Thu Tự xong, Thu Đường lại rút hai tờ khăn giấy, lau mặt cho Lâm Nhiên, “Cậu lớn vậy rồi sao còn giống con nít thế hả!” Lâm Nhiên nghiêm túc trả lời: “Vậy lần trước… lúc tỏ tình, sao chị chê em nhỏ?” Động tác lau trán giúp Lâm Nhiên hơi ngừng lại, Thu Đường không biết có nên tiếp tục không. Vốn là cô đã gom Lâm Nhiên và Thu Tự thành con nít, bây giờ cậu ta nói như vậy, Lâm Nhiên lại biến thành đàn ông. Hành động của cô bây giờ có phải không hợp lý không? Nếu đã lau rồi thì Thu Đường cũng giúp cho xong luôn, cô không để ý tới lời nói của cậu ta, tiếp tục làm việc của mình. Cảnh này bị hai người đàn ông ngồi cách đó không xa thấy rất rõ ràng. Hạ Kỳ Sâm cảm khái hỏi: “Cậu có biết cậu và tình địch khác nhau ở chỗ nào không?” Mặt Từ Nam Chung không có biểu cảm: “Tôi đẹp trai hơn cậu ta.” “Cậu coi người ta nói chuyện thế nào kìa? Nhìn lại bản thân đi, khác nhau chỗ đấy đấy.” “Đều dùng miệng nói chuyện cả, có gì khác nhau đâu?” “…” Dúng là không có cách nào phản bác. Hạ Kỳ Sâm cố gắng kìm nén: “Cậu có khả năng phản bác tôi vậy sao không dùng khả năng đó dỗ dành phụ nữ đi?” Mồm miệng lưu loát nhưng khi đến trước mặt con gái thì rén. Nghĩ lại lúc Từ Nam Chung dùng mồm mép lanh lẹ của mình phản bác lại các chú các bác có mưu mô nhắm vào tài sản của nhà họ Từ, lúc đó anh không hề dừng lại. Tại sao khi tới trước mặt Thu Đường thì lại là “uống nhiều nước ấm?” Từ Nam Chung vẫn bình thản xem thường từ nãy đến giờ, nhưng lúc nhìn cảnh Thu Đường lau trán cho Lâm Nhiên thì không kìm lại được. Anh không có cách ngăn mình lại, cũng không thể làm được. Đã thế thì, chỉ có thể tung chiêu mạnh nhất thôi. “Đưa nước cho tôi.” Ánh mắt Từ Nam Chung rơi vào ly nước bên cạnh Hạ Kỳ Sâm. Hạ Kỳ Sâm: “Gì vậy?” Từ Nam Chung đứng lên đồng thời, cầm ly, nghiêng một gốc bốn lăm độ, ngửa lòng bàn tay hứng nước sau đó tỉnh táo vỗ vào trán mình. Hạ Kỳ Sâm: “?” Người này ngu à? Chỉ thấy Từ Nam Chung vác cái trán ướt nhẹp, đi thẳng về phía quầy, “Thu Đường.” Thu Đường đang ghi sổ sách, ngẩng đầu, “Gì vậy?” “Tôi cũng chảy mồ hôi, em có thể giúp tôi lau không?” “…” Mặc dù Hạ Kỳ Sâm khịt mũi coi thường hành động của người anh em, thậm chí dùng mọi cách giễu cợt, Từ Nam Chung vẫn không thay đổi phương pháp tác chiến. Khi gió đông ùa về, nhũng người đàn ông khác có lẽ sẽ dử dụng chiêu trò bằng cách cởi áo khoác ra, mặc lên cho cô gái, nhưng mạch não của Từ Nam Chung sẽ nghĩ rằng, anh nên làm thế nào để ngừng cơn gió đáng chết kia lại. Thời gian trôi qua, anh Chung càng ngày càng tiến gần hoa đào của mình, cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ, Hạ Vân Từ cũng càng trưởng thành càng cứng cáp. Từ khi Trần Uyển Ước tiếp nhận lại vũ đoàn, ngoại trừ những cuộc thi đơn giản thì cả đoàn vẫn chưa giành được giải thưởng, vì vậy cuộc thi quốc tế năm nay là cột mốc vô cùng quan trọng. Trước cuộc thi, mọi người dốc toàn lực, chỉ cần thi xong là có thể thả lòng thư giãn, cũng có thể lăng xê tên tuồi, tiếp tục nổi danh. Trình độ của cô bây giờ và trước kia không khác nhau lắm, chỉ là sau khi sinh cô dễ bị mệt mỏi, có ý chí mà không có sức làm. Cô không tin rằng sau khi sinh, cơ thể sẽ vẫn y như cũ, ít nhiều gì cũng có thay đổi. Lúc cảm giác được rõ ràng rằng cơ thể không còn chút sức lực nào, cô nhất định phải càng cố gắng hơn người khác mới được. Cuộc thi diễn ra ở nước E, trước đó Trần Uyển Ước đã đốc thúc mọi người làm xong thủ tục, bởi vì đây là tập thể, không thể mắc sai lầm. Chuyện đi thi ngoại trừ thành viên trong nhóm thì không nhiều người biết. Buổi sáng tập luyện, Trần Uyển Ước bị tiếng thét chói tai làm hết hồn. “Chị Uyển Ước! Làm thế nào bây giờ… tiêu rồi!” Một cô gái chạy hồng hộc tới, vẻ mặt như muốn khóc. Trần Uyển Ước bình tĩnh chỉnh sửa quần áo, “Chuyện gì vậy?” “Không biết ai nói lung tung chuyện chúng ta đi thi ra ngoài, còn lên báo nữa, vả lại mọi người còn đang thảo luận chuyện này.” “Thì sao?” “Nhưng mà… đây là chuyện bí mật mà.” Trước khi có sự xuất hiện của Giang Mạn Nhu, cái ngành múa bale này rất hiu hắt, mặc dù các bậc phụ huynh cho con gái đi học múa từ sớm nhưng chĩ vì muốn con có vóc dáng, không phải vì muốn trở thành vũ công chuyên nghiệp. Phần lớn đều là người ngoài nghề. Sau đó Giang Mạn Nhu cho mình là minh tinh nổi tiếng, cứ lâu lâu lại lên hotsearch, độ hot lúc này mới tăng lên. Bây giờ cô ta tuột dốc, độ nổi tiếng cũng tuột theo, Trần Uyển Ước không có thời gian rảnh mà đi đánh bóng tên tuổi. Cô khinh thường việc đó. Đâu phải cô chưa từng có được sự nổi tiếng đó, không cần phải tung chút chuyện nhỏ này ra cho người khác nghe. Bây giờ hay rồi, không biết tòa soạn nào tùy tiện đưa chuyện này lên mặt báo nữa. “Chị Uyển Ước, em thấy tựa bài báo này có vẻ là muốn ghim chị đó.” Cô gái mím môi, tràn đầy lo âu. Trần Uyển Ước thuận tiện liếc mắt nhìn tựa báo trên màn hình điện thoại. Nữ thần ba lê xưa cũ trở lại, nâng vũ đoàn lên tầm quốc tế, có hy vọng giành được giải thưởng. Nhìn bên ngoài, tựa báo không có câu nào kỳ lạ, chỉ là một câu trần thuật. Trên thực tế, hai chữ giải thưởng là thứ tạo áp lực cực lớn cho vũ đoàn. Không ai muốn bị tuyên truyền trên báo thế này trước khi thi cả, lỡ không có giải, bị người ta cười nhạo thì sao. “Đây là lần đầu tiên chúng ta dự thi, đâu ai bảo đảm trăm phần trăm có giải, lại còn giành giải nữa, thế là vô cớ ụp cái mũ lên đầu chúng ta rồi còn gì.” Các cô gái giận dữ bất bình. “Đúng vậy, là ai làm chuyện tốt thế?” “Bây giờ truyền thông càng ngày càng không có đạo đức, chúng ta có phải là minh tinh đâu.” Xung quanh dần dần ồn ào. Trần Uyển Ước vẫn bình tĩnh từ đầu tới cuối, không hoảng hốt, tiếp tục để ý quần áo, chỉnh sửa xong mới phát hiện mọi người đang nhìn cô. Trần Uyển Ước nhún vai, “Sao vậy?” “Chị Uyển Ước, chị không muốn nói gì à?” “Ừm… trưa nay có ai muốn ăn bông cải không?” “…” Cái này là điểm chính à? Điểm mấu chốt là… cái mũ vô lý này kia mà. “Hầy.” Trần Uyển Ước lơ đãng cười cười, “Chuyện nhỏ thôi mà, mọi người tự tin với bản thân mình lên đi, bọn họ đã ụp mũ lên đầu mình vậy thì chúng ta nhận lấy thôi.” “Nhưng mà…” “Trong nhóm mình có người muốn nổi tiếng hơn mà đúng không, bây giờ đỡ rồi đó, không cần tiêu tiền mà hotsearch tự dâng lên.” Trần Uyển Ước thư thả, ôn hòa, không hề hấp tấp. Bảo mọi người muốn ăn gì thì ăn, phải uống gì thì uống, cái mũ bị quăng tới thì nhận lấy. Điều bây giờ có thể làm là đội nó thật chắc chắn, để người khác không có lý do nói ra nói vào…. Buổi tối, trên đường về nhà, Trần Uyển Ước nhận cuộc gọi từ cục cưng. “Mẹ, chừng nào mẹ mới zdề nhà.” “Gâu gâu.” “Con và Mao Mao nhớ mẹ lắm.” “Gâu gâu.” Tiếng nói bập bẹ kết hợp cùng tiếng chó sủa, Trần Uyển Ước nghe giọng con là thấy vui, “Lại nhớ mẹ nữa à? Ba con có ở nhà mà?” “Nhưng ba đâu phải mẹ, ba chán lắm.” “Đứa con thúi này, hôm trước ba mua đồ chơi cho con con có nói thế này đâu.” “Gâu gâu.” Giọng nói của ba người chen chúc nhau, ồn ào vô cùng. Trần Uyển Ước bật cười, bảo bọn họ chờ, cô sắp về tới nhà rồi. Vân Từ phát triển trí tuệ và thể chất rất nhanh, con người ta biết bò thì cậu nhóc đã có thể bật nhảy, lúc đứa con nít khác gọi mẹ thì cậu nhóc đã học đòi ăn quà vặt. Bây giờ trong nhà ngoại trừ bà vú chăm em, còn có thêm một “bà vú” chó nữa. Chỉ cần có một đứa con nít, một con chó, một quả banh là bọn nó có thể chơi vui vẻ đến trưa. Chó cũng biết chăm con nít như đàn ông, đây là chân lý của nhà họ Hạ. Bởi vì tan làm vào giờ cao điểm, Trần Uyển Ước về đến nhà hơi muộn. Sau khi vào nhà, cô không nhìn thấy đứa nhỏ nào, chỉ có một chú chó Golden ngồi dưới đất, thấy cô thì nhích sang một bên. “Nhất Nhất đâu?” Trần Uyển Ước thuận tay xoa đầu nó, “Ở trên lầu cả rồi sao?” Lông vàng: “Gâu.” Bọn họ ở trên lầu, cũng không dẫn chó theo. Lúc này mà chơi gì trên đó, chẳng lẽ có đồ chơi mới à? Đồ chơi ở nhà đã chất thành đồng, mỗi ngày đều có đồ chơi mới được giao đến, vẫn chưa tháo mác. Trần Uyển Ước nghĩ rằng nếu cứ vậy mãi thì sẽ chiều hư con, để khiến con không trông mong và được thỏa mãn nữa, lần trước khi Vân Từ la hét đòi mua Lego, cô không đồng ý. Cách mà Hạ Kỳ Sâm giáo dục con nít không hơn cô bao nhiêu, anh muốn mua là mua, còn bảo Vân Từ bây giờ còn nhỏ, sau sáu tuổi rồi răn dạy cũng được. Vợ chồng có cách dạy con riêng, vì vậy lúc giáo dục con thường hay nảy sinh suy nghĩ khác biệt. Cứ cảm thấy bố con bọn họ đang làm chuyện gì đó xấu, Trần Uyển Ước rón rén lên lầu, không tạo ra tiếng động quá lớn, sau đó lao tới, mở cửa phòng. Hai cha con ngồi phía sau bộ đồ chơi lắp ráp, đưa lưng về phía cô, không biết đang làm gì nữa. “Hai bố con làm gì vậy?” Trần Uyển Ước hỏi. Hạ Kỳ Sâm trả lời trước: “Không làm gì cả.” Cái tên đàn ông này da mặt rất dày, khó mà nghe được lời hay ý đẹp gì từ miệng anh, Trần Uyển Ước nhìn về phía con trai, dịu dàng hỏi: “Nhất Nhất, con vừa làm gì đó?” Cục cưng Vân Từ: “Con… không làm gì cả.” Trần Uyển Ước: “Hửm? Thế à, Nhất Nhất có muốn làm một cậu bé ngoan, dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình không nào?” Vân Từ: “Dạ… Ba ăn kem sữa ạ.” Hạ Kỳ Sâm: “… Ba đâu có.” Bọn họ đều đưa lưng lại, chắc chắn không chuyện tốt lành gì. Trần Uyển Ước bước từng bước đi tới, bắt bọn họ xoay người, đúng như suy nghĩ, cô nhìn thấy ngoài miệng Vân Từ còn vụn bơ. Quả nhiên, chứng cứ xác thật, đứa nhỏ này đang ăn vụng bánh ngọt. Con nít thích ngọt lắm, muốn nuốt chửng bánh ngọt vào hết trong mồm. Chỉ có những lúc đặc biệt thì nhà bếp mới làm đồ ngọt, nếu không có người lớn giúp đỡ, trẻ con chắc chắn không tự lấy được. Cho nên đầu sỏ là Hạ Kỳ Sâm. Cô không thể cãi lộn với chồng ngay trước mặt con, cô giơ ngón trỏ lên, nói từng chữ, “Quy định cũ, phạt đứng mười phút.” Hạ Kỳ Sâm: “Oh.” Vân Từ: “Oh.” Một lớn một nhỏ tiếp tục đứng quay mặt vào tường. Ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng : ) Trần Uyển Ước đi rồi, một lớn một nhỏ vẫn cứ tiếp tục đứng, không làm trái quy định. Cô vừa đi, hai bố con bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm. “Nhất Nhất.” Hạ Kỳ Sâm cúi đầu nhìn con trai, nghiêm túc nói, “Trước khi mẹ về ba đã nói gì, ba bảo con ăn ít lại, giờ thì hay rồi, bị mẹ phát hiện rồi đấy.” “Con xin lỗi ba, con làm ba bị phạt lây rồi.” “Vậy con thấy ba có tốt không?” “Ba tốt tuyệt vời.” Rất tốt, mặc dù bị phạt đứng nhưng đổi lại được lời nịnh nọt của con trai. Hạ Kỳ Sâm đã hài lòng. Cục cưng Vân Từ tiếp tục ngoan ngoãn chịu phạt. Kết hợp vẻ đẹp từ bố lẫn mẹ, Vân Từ vừa đáng yêu vừa man lì, thay tả vào là cục cưng đáng yêu, mặc âu phục thì là thiếu gia bé, gương mặt hồng hào, môi đỏ răng trắng, cười lên vừa đáng yêu vừa ngọt, thắt thêm đuôi sam thì không khác gì con gái. Đành vậy, ai bảo ban đầu mẹ nuôi cậu như con gái làm gì. Sau mười phút bị phạt đứng, Vân Từ lập tức rành rọt ngồi vào thang máy trẻ em được thiết kế cho riêng mình. Sau khi xuống lầu, cậu tìm chính xác mục tiêu, đôi chân dung dẻ chạy tới, “Mẹ.” Trần Uyển Ước chuẩn bị đi vào bếp, lên tiếng: “Gì con?” “Mẹ làm gì vậy, con giúp mẹ được không?” Tiểu Vân Từ đi không vững nhưng tràn đầy lòng hiếu kỳ, chuyện gì cũng muốn tham dự. Thế nên Trần Uyển Ước không quan tâm mấy, sờ đầu con trai, “Không cần, con đi chơi đi.” “Nhưng mà con… Không có đồ chơi.” “Nhà mình nhiều đồ chơi thế mà?” “Mấy món đó con chơi hết rồi.” Trần Uyển Ước buông tay, không biết làm sao, bên trong nhà không chỉ có đầy các loại đồ chơi mà bên ngoài vườn còn có một khu vui chơi trẻ em nhỏ. Đúng thật là con trai mình, cách cậu nói “không có đồ chơi” giống y hệt như lúc mẹ nó nói “hết đồ mặc vậy”. Không phải là không có đồ chơi mà là không có hứng thú với đồ chơi cũ. “Mẹ, một lần cuối cùng thôi mẹ.” Vân Từ quấn chân Trần Uyển Ước, “Trên ti vi nói bộ xếp hình đó lớn lắm luôn.” “Hửm? Con lại len lén xem ti vi à?” “Không phải ạ.” Biết được mình lỡ miệng, Vân Từ nhanh chóng sửa lại, “Là ba xem ạ.” Hạ Kỳ Sâm vừa xuống lầu nghe thấy vậy, ngực như bị cắm một dao. Giỏi, anh lại bị con trai bán đứng. Lúc nãy còn nói bố nó tuyệt vời nữa chứ, căn bản là lừa anh. Dù con trai nói thế nào, Trần Uyển Ước vẫn không đồng ý, do dự một lúc, cô tìm đại một lý do không hợp lý: “Nhưng mà cái đó mắc lắm, nhà mình không mua nổi.” “Dạ?” “Ừ đúng, nhà mình nghèo lắm, chúng ta cần phải tiết kiệm.” Bà vú đứng gần đó nghe câu này mém chút là không nhịn được. Hạ phu nhân có gạt con nít thì cũng nên tìm lý do thích hợp hơn chứ, đừng nói nghèo, chọn đại một buồng quần áo của cô thôi là đã lên bảy con số rồi. Cục cưng Vân Từ có vẻ tin, do dự, “Không có tiền vậy thì làm sao ạ?” Trần Uyển Ước đề nghị: “Không có tiền thì có thể bán đồ, bán đồ chơi.” Vân Từ quả quyết không muốn: “Con không chịu.” Trần Uyển Ước tiếp tục cười con trai: “Không bán đồ chơi vậy chúng ta bán bố con đi có được không?” Vân Từ chu môi, “Nhưng mà bố không bán được bao nhiêu tiền cả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]