Thân hình cao ngất của Từ Nam Chung đứng đó, hai người cách nhau chưa tới một mét, Thu Đường bị ánh mắt chăm chú của anh làm mất tự nhiên, không đưa tay cầm tấm thẻ kia.
“Tôi giỡn thôi.” Cô nhỏ giọng nói.
Từ Nam Chung: “Tôi lại tưởng thật.”
Thu Đường chần chừ hồi lâu, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu, cứ cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, không cầm lấy tấm thẻ kia. Hai người không nói câu nào, song phương tiếp tục duy trì trạng thái ngây người.
Ở xa xa, Hạ Kỳ Sâm hóng chuyện không thấy phiền, lắm mồm nói một câu: “Vợ à, em cảm thấy cậu ta có thể làm được không?”
“Nếu em là Thu Đường thì em sẽ cầm thẻ trước, từ từ cân nhắc, nếu như không được thì trả thẻ lại.”
“Nếu em là Từ Nam Chung, em sẽ không làm vậy. Theo đuổi con gái thì phải tặng những các loại quà khác nhau chứ, quăng ra một tấm thẻ không có thành ý gì cả.”
Hai người bên kia nếu có một người làm như vậy, có lẽ tỷ lệ quay về bên nhau sẽ lớn hơn một chút. Nhưng bọn họ không bao giờ làm theo lẽ thường.
Thu Đường vốn là người dễ bị mắc cỡ, dù con gái đã lớn đến tuổi đi học, cô vẫn giữ trong mình tâm tư của một cô gái trẻ, có lúc khi nói chuyện với Lâm Nhiên sẽ giữ vẻ dè chừng, mà người đàn ông trước mặt này lại còn nghiêm túc trêu đùa cô.
“Tôi nói đùa thật mà.” Thu Đường càng nói thì đầu vùi càng thấp, hàng lông mi che đi cảm xúc trong ánh mắt cô, “Anh đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051877/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.