Cách khoảng năm sáu mét mà Trần Uyển Ước cũng có thể cảm nhận được ý thức sinh tồn mãnh liệt của Hạ Kỳ Sâm, gương mặt đẹp trai vô cùng nghiêm túc, không có vẻ gì là đang đùa giỡn.
Trần Uyển Ước bày ra khuôn mặt khinh khỉnh, xách túi đi tới, ngồi xuống ghế salon đối diện, “Anh nói đi.”
“Anh sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Chỗ nào cũng sai hết.”
“Cụ thể là ở đâu?”
“Hôm nay anh không nên hung dữ với em.”
“Còn gì nữa không?”
Còn … ? ? ?
Còn gì nữa?
Một dấu chấm hỏi vừa lớn vừa đậm không kiềm được hiện ra trong đầu Hạ Kỳ Sâm, anh không biết ngoại trừ lỗi này thì mình còn làm sai chuyện gì nữa. Nói chính xác, anh cũng đâu có hung dữ với cô.
Chẳng qua là đầu óc hơi muộn phiền, vậy nên cách nói hơi không giống lúc bình thường, người ta nghe thấy sẽ cảm thấy không có gì, nhưng đối với cô vợ nhỏ, chỉ cần không phải là giọng nói dỗ dành thì chắc chắn câu đó sẽ là câu hung dữ.
Thấy Hạ Kỳ Sâm hồi lâu không nói gì, Trần Uyển Ước không có kiên nhẫn chờ đợi, “Ngay cả sai chỗ nào anh cũng không biết mà còn đòi xin lỗi gì nữa. Anh chỉ xin lỗi cho có thôi.”
“Không phải… anh chân thành xin lỗi em, thế em có thể chọn ra lỗi lầm nào đó không, anh sẽ không mắc lỗi nữa.”
“Anh còn bắt em nói ra lỗi sai của anh?”
“…”
Được rồi. Anh cạn lời.
Đã như vậy, Hạ Kỳ Sâm không thể không xuất ra chiêu cuối cùng.
Ánh đèn ấm áp hắt ra đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051875/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.