Chương trước
Chương sau
Ly cà phê phả ra hơi nóng, cánh tay thon dài của người phụ nữ thong thả bỏ gói đường xuống bàn, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ. Thái độ dịu dàng giống như cô thật sự là phục vụ bàn ở đây. Hạ Kỳ Sâm không nhìn cô mà bình thản nhìn Từ Nam Chung, ánh mắt có phần soi mói và chửi bới trong im lặng: Mẹ cậu, sao không nhắc tôi?
Từ Nam Chung thờ ơ: Liên quan gì tới tôi chứ.
Một giây trước hai người là anh em thẳng nam tình thâm nghĩa nặng, giây sau đã trở mặt không nhận bà con.
“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm vô cùng thức thời, nhanh chóng nói, “Anh nói là em xinh đẹp như con mèo kia vậy.”
“Vậy à?” Trần Uyển Ước chậm rãi trả lời, “Thế thì anh nói đúng.”
Nếu như câu chuyện tới đây kết thúc thì không có tính khiêu chiến. Dốc tình dốc sức đưa cà phê cho hai người đàn ông xong, Trần Uyển Ước không đi ngay mà đứng đó, lấy tay vén tóc ra sau tai, hưng phấn hỏi: “Vậy anh nói thử xem, em đẹp chỗ nào?”
Hạ Kỳ Sâm: “Hôm nay vẻ đẹp của em còn làm rung động lòng người hơn hôm qua.”
Trần Uyển Ước: “Anh nói chi tiết nữa đi.”
Nghe vậy, Từ Nam Chung suýt chút nữa trượt tay làm rơi ly, may là nó chỉ đụng vào mặt bàn, phát ra tiếng động. Từ trước đến giờ anh không hay có phản ứng lớn đối với tất cả mọi chuyện, nhưng vừa rồi lại không kìm nổi.
Buồn cười. Phụ nữ bây giờ ai cũng khó hầu hạ thế à? Khen một câu đẹp là được rồi, còn đòi hỏi phải chi tiết hơn.
Hạ Kỳ Sâm biết người anh em này đang châm chọc mình. Anh cũng không biết nên diễn tả cho Trần Uyển Ước biết cô đẹp chỗ nào. Có người ngoài ở đó, cô cũng không làm khó nữa, chỉ cho gợi ý: “Chồng, anh có phát hiện bây giờ em khác gì so với với lúc mới vào tiệm không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Có.”
Trần Uyển Ước: “Khác chỗ nào?”
Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Anh không phát hiện ra gì cả. Trước khi vào tiệm là kiểu tóc này, vào tiệm rồi kiểu tóc cũng không thay đổi. Hạ Kỳ Sâm cẩn thận quan sát cô vợ nhà mình một hồi, quan sát chừng mười mấy giây, vẫn không phát hiện được.
Từ Nam Chung đặt ly cà phê xuống, giống như một người qua đường dù bận nhưng vẫn thích hóng chuyện, xem hai vợ chồng đóng phim, “Vợ chồng hai người đang chơi trò tìm điểm khác biệt à?”
Còn phải tìm điểm khác nhau sau khi vào tiệm nữa chứ. Không vui gì cả.
“Anh biết rồi.” Có lẽ nhờ mấy chữ tìm điểm khác biệt nhắc nhở, Hạ Kỳ Sâm thử đoán, “Uyển Uyển, tạp dề của em rất đẹp.”
“Đúng đúng đúng!” Trần Uyển Ước vui vẻ, “Thế mà cũng bị anh phát hiện.”
Hạ Kỳ Sâm: “Đương nhiên là anh biết rồi.”
Nếu anh không phát hiện, lời nịnh bợ hồi nãy coi như đi tong.
Có khách vào, Trần Uyển Ước tiếp tục đi giúp đỡ. Nhìn bóng lưng cô vợ, Hạ Kỳ Sâm cảm khái: “Có phải tìm điểm khác biệt đâu, này là vượt chướng ngại vật mà.”
Từ Nam Chung: “Chán phèo.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cậu là chán nhất đó.”
Từ Nam Chung: “Cái tạp dề hoa kia thật xấu xí. Lúc nói ra câu khen ngợi, lương tâm cậu có đau không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Cút.”
*****
Uống xong ly cà phê, chủ tiệm cuối cùng cũng về.
Bên ngoài trời đông giá rét, Thu Đường và con gái cùng nhau đẩy cửa vào, khí lạnh tràn vào theo. Hai mẹ con lạnh cóng, vào tiệm rồi lập tức đi tới máy điều hòa để sưởi ấm, không để ý tới khách khứa ở đây.
Trần Uyển Ước đang học pha cà phê, thấy bạn về thì bỏ ngang chuyện, chạy tới giúp.
“Sao cậu không khoác nhiều áo vào?”
Thu Đường che miệng hắt hơi một cái, “Thôi khỏi, tớ mặc nhiều lắm rồi. Còn cậu đó, lúc nào cũng ăn mặc mỏng manh thế này.”
Mùa đông cô không mặc nhiều áo, chỉ cần ấm là được. Nhưng thể trạng người cô cũng tốt, một năm bốn mùa không mắc bệnh gì.
Trước khi sinh con, Thu Đường không được quan tâm chăm sóc nhiều, sau này để lại một ít di chứng, dễ bị bệnh.
Trần Uyển Ước giúp Thu Đường bỏ lồng mèo xuống, mở khóa lồng ôm con mèo bị bệnh ra, tiện tay ước lượng cân nặng của nó, cảm thán: “Chắc nó khoảng 5kg, cộng thêm cái lồng 7, 8kg, sao cậu mang nổi?”
Đối với cô, lồng mèo đã nặng lại còn cồng kềnh, không biết Thu Đường làm sao cầm nổi nữa.
“Vẫn ổn mà.” Thu Đường nhún vai, “Bế trẻ em mãi rồi cũng quen thôi, 15, 20kg là chuyện bình thường.”
Câu này có vẻ đúng. Trần Uyển Ước tự thấy mình khá khỏe nhưng cô không hay mang vác đồ nặng, bình thường đi mua đồ đều có người giúp đỡ, đi dạo cửa hàng bách hóa cũng có người mang đồ giùm.
Trần Uyển Ước ra sau bếp lấy nước ấm, nhúng vào khăn lông cho hai mẹ con lau mặt.
“Con làm bài tập xong rồi ạ. Con đi sờ mèo được không ạ?” Thu Tự vừa lau mặt vừa ngẩng đầu hỏi Thu Đường, “Con chỉ chơi một lát thôi.”
Thu Đường đồng ý: “Vậy cũng được.”
Thu Tự bị dị ứng lông mèo, tiếp xúc với mèo nhiều quá thì trên mặt sẽ nổi mẩn. Thu Đường không muốn con mình chơi với mèo nhiều quá, nhưng con nít sinh ra đã thích động vật, nhiều khi không cản được.
Thu Đường giáo dục con rất tốt. Thu Tự từ khi sinh ra đã không có cha, tất cả chuyện lớn nhỏ gì đều do Thu Đường chăm lo. Vì hoàn cảnh, Thu Tự ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng nghịch ngợm làm người lớn tức giận.
Dù tức dù khổ, Thu Đường vẫn không lùi bước, không để con mình cảm thấy sự khổ cực của cuộc sống.
Thu Đường lau mặt xong, cậu trai nãy giờ coi tiệm đi tới, thân thiết kêu: “Chị.”
Trong tay cậu ta là một ly trà nóng vừa pha. Trời lạnh thế này mà có một ly trà nóng để uống thì còn gì bằng.
Cậu trai kia cũng không con nít quá như Trần Uyển Ước nghĩ, tuy nhỏ tuổi nhưng vóc dáng rất cao, khoảng 1m8, chân mang đôi AJ xu hướng bấy giờ, cắt đầu đinh, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai. Trong mắt con gái, cậu ta có thể đảm đương hình ảnh anh hàng xóm đẹp trai, nhưng đối với hai người các cô, cậu ta còn trẻ người non dạ lắm.
Cân bằng được nhiệt độ cơ thể xong, Thu Đường bắt đầu làm việc.
Cậu trai kia nói năng ngọt ngào, lại dịu dàng, mặc dù không nói thẳng nhưng có ý đồ rõ ràng. Trần Uyển Ước luôn ghẹo hai người. Hai người cũng ngại, lâu lâu bị ghẹo, nhịn không được cũng bật cười.
Từ khi Thu Đường bước vào, Từ Nam Chung đã không thể bình thản được nữa, anh ta đứng ngồi không yên, nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có gì. Vừa nãy anh ta còn ngồi cười cười xem kịch, bây giờ đã bị Hạ Kỳ Sâm cười lại.
Hạ Kỳ Sâm nhìn xuyên qua mấy chậu cây tới người phụ nữ đang đứng ở quầy, hỏi người đối diện: “Cậu lo lắng gì à?”
Từ Nam Chung: “Không có.”
Hạ Kỳ Sâm: “Nhìn người ta tập trung quá nên lỡ tay bỏ đường vào cà phê luôn rồi kìa.”
Nghe vậy, phần tâm trí nãy giờ bay đâu mất mới trở lại cơ thể. Dù là loại cà phê nào, bọn họ cũng không bao giờ thêm đường vào. Mới nãy Từ Nam Chung còn làm chuyện kì lạ, bỏ đường vào ly của mình không nói, còn lấy đường bên khay của người khác nữa. Đường bên Hạ Kỳ Sâm không còn.
Sự thật rành ra đó mà anh ta vẫn còn chối: “Tôi không nhìn cô ấy, tôi chỉ suy nghĩ chuyện công việc thôi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cậu nên kéo đôi mắt của mình về thì tôi mới tin nổi.”
Đối với Từ Nam Chung, có bị vạch trần hay không thì đều giống nhau. Giống như Hạ Kỳ Sâm nói, đúng là anh đang nhìn người phụ nữ đứng trong bếp. Hơn nữa còn nhìn một lúc lâu. Không biết có phải vì nhìn đủ rồi không mà Từ Nam Chung đột nhiên thôi không nhìn nữa, hỏi: “Cậu có thấy thằng nhóc đứng bên quầy không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Thấy, rồi sao?”
Từ Nam Chung: “Mặt còn trẻ, chắc là loại con gái hay thích.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cũng trẻ.”
Từ Nam Chung: “Trần Uyển Ước đang bị cậu ta vây xung quanh kìa, cậu không ghen à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Nếu như tôi không nhìn lầm thì người cậu ta muốn xán lại gần là Thu Đường.”
Từ Nam Chung nhíu mày. Anh ta tưởng mình nhìn lầm nhưng thật ra là không. Thằng nhóc kia đúng thật là đang nói chuyện với Thu Đường, hai người cười cười nói nói.
Ở cái tuổi này, cậu trai kia cảm thấy thế nào thì nói thế ấy, có thả thính cũng không thấy ngại miệng, không hề sợ sệt, không biết nói cái gì mà dụ được Thu Đường bật cười liên tục.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, dần đỏ lên, là bộ dạng mà Từ Nam Chung chưa thấy. Bọn họ bên nhau rất nhiều năm, cô chưa hề cười như thế với anh. Từ khi bắt đầu mối quan hệ, hai người luôn sống bình dị, lâu lâu mới lãng mạn tình cảm một lần.
“Đừng nhìn nữa.” Hạ Kỳ Sâm lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Từ Nam Chung, “Có phải cười với cậu đâu, cậu nhìn làm gì?”
“Hôm nay cô ấy đeo chiếc tạp dề thật đẹp.”
Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm lơ đãng nhìn theo. Cái tạp dề trên người Thu Đường… là cái Trần Uyển Ước vừa mặc mà? Nếu như anh nhớ không lầm, tên Từ Nam Chung này vừa nói nó xấu. Làm gì đến nỗi người khác vừa mặc nó là đẹp liền?
Đồ tiêu chuẩn kép.
*****
Thu Đường vào tiệm rồi, Từ Nam Chung vẫn không lại gần cô ấy. Anh ta chỉ lẳng lặng ở cách đó không xa mà nhìn. Việc này không hợp với tính cách của anh ta. Nhưng nếu xem xét cẩn thận thì cũng phải thôi.
Nói dễ nghe thì là không làm phiền, biết ứng xử. Nói khó nghe là không có mặt mũi đi gặp cô ấy.
Ánh mắt Thu Đường không hề nhìn qua đây nhưng trong lòng vẫn hiểu có người ngồi đó nhìn cô. Không quan tâm, không hề có suy nghĩ lo lắng nào cả.
“Cũng trễ rồi.” Trần Uyển Ước nhìn đồng hồ, “Bọn tớ phải về rồi.”
“Ở lại ăn cơm đi.” Thu Đường cười, giữ lại, nhìn cậu trai bên cạnh, “Em trai, cậu cũng ở lại đi. Dù sao thì tôi vẫn phải trả công giúp đỡ của cậu bằng một bữa cơm chứ.”
“Em đã nói rất nhiều lần rồi, chị đừng gọi em là em trai.” Lâm Nhiên nhíu mày, “Chị mà cứ thế là em cũng không gọi chị là chị nữa đâu.”
“Vậy cậu định xưng hô thế nào?”
“Đường Đường?”
“…”
“Thôi được rồi đừng nói nữa.” Trần Uyển Ước: “… Tớ nổi hết da gà.”
Cô chịu không nổi. Bây giờ lớp trẻ cái gì cũng làm được, câu nào nói ra cũng toàn là thả thính. Nghĩ đên việc mình có dẫn theo một người đàn ông, Trần Uyển Ước không ở lại ăn cơm.
Lúc về cùng Hạ Kỳ Sâm, cô thấy Từ Nam Chung không có vẻ gì là sẽ về ngay. Cô đã nói mình sẽ không ngăn cản bọn họ, không xen vào việc của người khác. Nhưng cô rất muốn nhắc nhở Từ Nam Chung rằng, anh ta có ở lại đó cũng vô ích.
Trên đường về, Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Ngày mai là cuối tuần, em định làm gì?”
Trần Uyển Ước: “Cuối tuần thì sao, vẫn đi luyện tập như ngày thường thôi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Không còn chuyện khác muốn làm à?”
Trần Uyển Ước: “Em thì có gì cần phải làm đâu?”
Thời khóa biểu của cô chỉ có nhiêu đó.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Chu Tứ gọi. Chu Tứ không phải là người rảnh rỗi, đã gọi điện nghĩa là có chuyện muốn nói.
Bên cạnh còn có người khác, Trần Uyển Ước không định nghe điện thoại. Cô tắt máy khiến người khác nghĩ cô và Chu Tứ có bí mật gì đó.
“Em không bắt máy à?” Hạ Kỳ Sâm hỏi. Anh đã nói vậy rồi, cô chỉ đành nhấc máy.
Cô vội vàng mở lời trước: “Bây giờ có chuyện gì à?”
Đơn giản sáu chữ, vừa không để Hạ Kỳ Sâm nghi ngờ, vừa khiến Chu Tứ hiểu bây giờ cô không tiện nói chuyện.
Cũng may Chu Tứ không nói chuyện gì lớn, “Ngày mai tôi có việc, không thể đi cùng cô được.”
“Cậu bận chuyện gì thế?”
“Tay Giang Yểu bị thương, tôi phải đưa cô ấy tới bệnh viện.”
“Em ấy thì có bị làm sao…”
Trần Uyển Ước hơi kích động, suýt chút nữa là nói ra thẳng suy nghĩ trong đầu. Cô định ngày mai đi với Chu Tứ, tìm hiểu xem Giang Yểu muốn làm gì. Ai ngờ cú điện thoại này gọi tới thông báo, chuyện ngày mai coi như bị hủy.
Còn nữa… Chu Tứ bị ngốc à? Cậu ta và Giang Yểu có quan hệ thế nào, Chu Tứ bận rộn lắm mà, sao có thời gian dẫn Giang Yểu đi bệnh viện.
Trần Uyển Ước chỉ đành giận nhẹ: “Tay em ấy sao vậy?”
Chu Tứ: “Gãy xương.”
Trần Uyển Ước: “Bị té à?”
Chu Tứ: “Cô ấy nói bị người ta va phải.”
Trần Uyển Ước: “Ai mà thất đức dữ vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Ừ. Người đó là anh.
*****
Trước khi Giang Yểu vào nằm viện, Trần Uyển Ước nói ra suy đoán của mình cho Chu Tứ nghe. Tất cả manh mối đều hướng về phía Giang Yểu. Cô ta là người cuối cùng đứng sau bức màn.
Cô phân tích rất thật nhưng Chu Tứ không tin. Cậu ta chỉ nói —— “Tôi sẽ liệu mà làm.”
Trần Uyển Ước không biết cậu ta định làm gì, cô chờ không nổi. Người cuối cùng nên bị quả báo là Giang Yểu. Nghĩ có lẽ Chu Tứ bị tình yêu làm mờ mắt, cô chỉ đành hành động một mình, không nói kế hoạch với bất cứ ai, bao gồm Chu Tứ.
Nhưng có thứ khiến Trần Uyển Ước không thể ngờ, sau khi thuê người điều tra, nơi mà Giang Yểu thường tới là nghĩa trang. Tài xế Trần gia, cũng là cha của Chu Tứ được chôn ở đây.
Nơi này… Âm khí lan tỏa.
Trước khi tới nghĩa trang, Giang Yểu còn chuẩn bị bánh và hoa tươi, vẫn mặc bộ quần áo đen như lúc trước, không mang đôi vớ đặc trưng dễ bị lộ, tóc cũng bị mũ đen che kín.
Trần Uyển Ước và bảo vệ ngồi trong xe chờ. Nhìn Giang Yểu đi vào, bảo vệ nhỏ giọng hỏi: “Cô Trần, không cần nói cho anh Chu Tứ biết thật à?”
“Nói cũng vô ích.”
“Nhưng chỉ nhìn mấy tấm hình thì cũng chưa chắc có ích.”
Giang Yểu chỉ tới nghĩa trang thì không thể quy chụp cô ta là người đứng sau màn. Nhưng chắc chắn cô ta có liên quan với tai nạn xe năm năm trước. Còn liên quan thế nào thì… Vì áy náy, cắn rứt lương tâm nên mới tới đây tặng hoa tưởng nhớ.
Giang Yểu đi vào đã một lúc lâu, Trần Uyển Ước không chờ nổi nữa.
“Hai người ở đây chờ, nếu như có chuyện gì thì cứ tìm tôi.”
Hai người bảo vệ gật đầu làm theo.
Nghĩa trang này được xây ở trong núi, nhìn như đơn sơ nhưng tấc đất tấc vàng, cỏ cây phát triển mạnh, không khí mát mẻ, tĩnh lặng. Trong núi có sương mù, Trần Uyển Ước dẫm lên nền đất, mỗi bước đi đều cảm thấy sự ẩm ướt, có lúc vô tình sượt qua hoa cỏ cây cối, dính chút sương.
Cô đứng sau một cái cây già cỗi không còn sức sống, móc điện thoại ra, chụp lại cảnh Giang Yểu đang ôm bó hóa đứng cách đó không xa. Giang Yểu đang đứng đối diện mộ bia của cha Chu Tứ.
Trần Uyển Ước gởi hình qua cho cậu ta.
Cô không biết Giang Yểu có mưu mô gì. Dù sao thì cũng nên cho Chu Tứ biết chuyện trước. Trần Uyển Ước mong chờ suy nghĩ và kế hoạch mới của cậu ta. Nhưng cậu ta xem hình xong, chỉ trả lời mấy chữ: tôi biết rồi.
Trần Uyển Ước ngây ra. Cậu ta biết rồi?
“Biết cái gì?”
“Cô đừng dây vào, để tôi xử lý.”
Sau một lát, cậu ta lại trả lời: Cô mau về đi, ở gần đó nhiều rắn lắm đấy, coi chừng bị cắn.
Trần Uyển Ước suy nghĩ ý nghĩa câu sau, cậu ta đang quan tâm cô hay là muốn khuyên cô không nên xen vào việc của người khác đây.
Chu Tứ nói cậu ta biết… biết Giang Yểu có liên quan tới tai nạn của cha cậu ta à? Thế thì tại sao cậu ta còn tốt với Giang Yểu đến vậy? Mà từng hành động của Giang Yểu lại làm người khác không hiểu nổi.
Trần Uyển Ước không nghĩ ra, trong khoảnh khắc, bóng người phía trước cũng biến mất từ lúc nào. Cô nhìn bốn phía không thấy ai.
Sương mù mênh mông, lại không nhìn được xa, cô chỉ đành bước từ từ từng bước, lại không muốn làm lộ vị trí. Cô trốn đông trốn tây, may mà ở đây nhiều cây, cỏ dại cũng nhiều, chắc sẽ không bị phát hiện.
Trần Uyển Ước đang nghĩ như thế, cành khô trên vai đột nhiên động đậy. Đầu óc rối bời nửa giây, cô chợt phát hiện hình như không phải nhánh cây mà là một con rắn. Con rắn cách bả vai cô một khoảng ngắn, điều kiện thích hợp để tấn công. Không hề ngạc nhiên, nó mở miệng.
Trần Uyển Ước quên luôn việc thét lên, nghiêng đầu mà chạy.
Vừa mới xoay người, cái trán va mạnh phải thứ gì đó, cô ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết Hạ Kỳ Sâm xuất hiện từ lúc nào.
Đầu óc cô nóng lên, “Sao, sao anh ở đây?”
Trong lúc hốt hoảng, cô nhìn thấy tay anh đang cầm con rắn vừa định cắn cô, thân rắn vẫn còn ở giãy giụa, trên mu bàn tay anh có thêm hai chấm đỏ nhỏ.
“Anh bị rắn cắn hả?” Trần Uyển Ước kêu thành tiếng.
Vừa rồi cô không gọi mà nhắn tin cho Chu Tứ vì sợ bị Giang Yểu phát hiện, bây giờ thì Trần Uyển Ước không màng gì cả.
“Không sao.” Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh, “Rắn này không có độc, nãy giờ em cũng đã đạp mấy con rồi.”
Cái nghĩa trang này không được trông nôm, tu bổ kĩ càng nên hay có chuột tới ăn vụng bánh ngọt và trái cây, chuột đã tới thì tự nhiên cũng có rắn. May là nó không có độc. Nhưng Trần Uyển Ước không tin, trong lòng vẫn lo lắng.
“Thật không sao chứ? Nhưng anh bị chảy máu rồi, mau đi bệnh viện đi.”
“Sao anh tới đây?”
“Anh này sao thế, ai bảo anh theo dõi em?”
Sau khi lên xe, Trần Uyển Ước vẫn còn ngơ ngẩn. Cô ngồi cạnh Hạ Kỳ Sâm, cầm khăn giấy, muốn lau vết máu cho anh nhưng tay lại không động đậy, lèm bèm mấy câu xong lại giục tài xế lái nhanh lên.
Hạ Kỳ Sâm không giải thích chuyện tại sao anh tới. Tình cảnh bây giờ đổi ngược lại, con cào cào trên cơ con chim sẻ.
Trần Uyển Ước hiểu hành động của Giang Yểu, mà Hạ Kỳ Sâm biết hành động của cô. Biết cô sẽ tới đây nên anh đã theo đuôi từ lâu.
“Uyển Uyển.” Nhìn bộ dạng của vợ mình lúc này, Hạ Kỳ Sâm chắc nịch giải thích, “Anh không sao thật mà.”
“Trong tivi hay chiếu phim, nếu ai đó mà bị rắn cắn, một người khác hút độc ra là đỡ.” Trần Uyển Ước khẽ cắn môi, “Chúng ta cũng thử xem?”
Hạ Kỳ Sâm nhíu mày, không đợi anh mở miệng, cô đã cầm tay anh lên, gặm gặm. Hàm răng nhỏ cắn cắn mu bàn tay người đàn ông, ánh mắt nghiêm túc.
Bây giờ Trần Uyển Ước không quan tâm tới chuyện anh theo đuôi cô, trong đầu cô lúc này chỉ còn hai vết cắn của rắn được anh đỡ thay cho. Trần Uyển Ước nghĩ là mình sẽ hút được một bãi máu độc, nào ngờ chỉ có nước miếng.
Hạ Kỳ Sâm rút tay về, “Không cần đâu mà.”
Trần Uyển Ước: “Anh đau không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Rắn cắn không đau, em cắn đau.”
“…”
Đường tới đến bệnh viện thông thoáng. Trước khi tới, cô còn do dự không biết có nên gọi xe đẩy không. Lỡ mà Hạ Kỳ Sâm đang đi đột nhiên té xỉu, cô không đỡ nổi.
Tới phòng cấp cứu. Trần Uyển Ước định theo vào nhưng bị ngăn ở bên ngoài, cô nhớ lại những bộ phim mà mình đã xem, bác sĩ không cho người nhà vào, tình hình bệnh nhân khá nghiêm trọng.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ. Tiêu rồi. Chó cỏ sắp ngoẻo. Vậy cô phải làm quả phụ à?
Cô không biết bác sĩ và Hạ Kỳ Sâm nói cái gì bên trong mà một tiếng đồng hồ vẫn chưa ra. Sau đấy, Hạ Kỳ Sâm được sắp xếp nằm viện, hơn nữa còn giống trong trí tưởng tượng của cô, người nằm trên băng ca.
“Bác sĩ? Có chuyện gì vậy ạ? Anh ấy chết rồi sao?” Trần Uyển Ước bối rối.
“Phải quan sát trước rồi mới kết luận được.” Bác sĩ lời ít ý nhiều: “Người nhà mau đi làm thủ tục nhập viện đi.”
Trần Uyển Ước cảm giác máu chảy trong người mình lạnh tanh, không thở nổi. Không sao đâu. Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu mà. Dù vậy, Trần Uyển Ước vẫn chạy theo xe đẩy, nhỏ giọng nói.
“Chồng, anh nhất định phải tỉnh lại nhé.”
“Em không làm lơ anh nữa là được chứ gì… Chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ không mua bảy cái ví tiền nữa, em sẽ mua cho anh bảy cái áo sơ mi.”
“Cũng không bắt anh ngủ ghế sa lon. Tại em sai, đều tại em cả.”
“Chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn em làm cái gì cũng được.”
Cô hy vọng có thể dùng lời nói cảm động đánh vào óc của người vô tri vô giác, hy vọng anh khỏe lên.
Trần Uyển Ước bắt mình phải tỉnh táo. Hạ Kỳ Sâm sẽ không xảy ra chuyện gì. Anh đã nói con rắn kia không có độc mà, dù có cũng bị cô hút ra cả rồi. Có chết thì người chết là cô mới đúng mà?
Lúc Trần Uyển Ước đi làm thủ tục nhập viện, Từ Nam Chung có đến thăm. Nghe nói Hạ Kỳ Sâm nằm viện mấy ngày, là anh em tốt thì đương nhiên phải mua hoa mua trái cây tới thăm.
Nghe nói bệnh tình Hạ Kỳ Sâm hơi nặng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt hồng hào của người nằm trên giường bệnh, không có vẻ gì là bệnh nặng, Từ Nam Chung vẫn cau mày: “Cậu đâu có sắp chết đâu?”
Hạ Kỳ Sâm: “Ai bảo tôi sắp chết?”
Từ Nam Chung: “Vợ cậu nháo nhào cả lên, bác sĩ y tá cũng tưởng cậu sắp đi bán muối rồi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Đâu có, tôi chỉ hù cô ấy thôi.”
Từ Nam Chung: “Có gì mà cần phải hù?”
Hạ Kỳ Sâm: “Chỉ bị sưng lên thôi, nhưng tôi phát hiện hình như cô ấy rất quan tâm tôi, thế nên muốn tận hưởng sự quan tâm này lâu chút ấy mà.”
Từ Nam Chung: “Thế cảm thấy sao?”
Hạ Kỳ Sâm: “Cô ấy vừa nói nhiều lắm, hình như cô ấy thích tôi thật rồi.”
Từ Nam Chung: “Cảm động không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Cảm động chứ.”
Không có ai trong hai người thấy cửa đã mở từ lúc nào. Cầm biên lai đóng tiền trong tay, người đứng ở cửa không là ai khác, chính là Hạ phu nhân, người làm Hạ tổng cảm động.
“Bây giờ sao rồi?” Trần Uyển Ước đi vào, cầm con dao trong giỏ trái cây lên, đi tới chỗ Hạ Kỳ Sâm đang nằm, mặt không thay đổi hỏi, “Anh còn định động cái gì nữa không?”
Hạ Kỳ Sâm: “… Không dám.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.