Chương trước
Chương sau
Suy nghĩ trong đầu vàng như lông con chó.
Nghe tới đây, khuôn mặt đỏ bừng vì mắc cỡ của Trần Uyển Ước lại càng đỏ thêm, rất muốn bắt lỗi anh nhưng tấm ảnh trong điện thoại rõ ràng đang nói với cô rằng đó thật sự chỉ là một con chó.
“Em nghi ngờ anh cố tình trêu em.” Trần Uyển Ước vén tóc, giữ bản thân bình tĩnh, “Bảo bối thì bảo bối đi, có con chó nào lại tên bảo bối bự đâu?”
“Bởi vì nó to xác.”
Hạ Kỳ Sâm thản nhiên giải thích. Anh nói thật, anh mua cho cô một con lông vàng trưởng thành, được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, nghe lời thông minh, coi như là một con chó giữ nhà. Đã thế kêu bảo bối bự là hợp tình hợp lý rồi. Muốn phê bình thì phải phê bình những suy nghĩ đen tối trong đầu Hạ phu nhân kìa.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Kỳ Sâm nhìn thử, là Từ Nam Chung gọi tới. Lúc này gọi điện thoại là sai thời điểm rồi. Trần Uyển Ước tò mò, cô nhìn chằm chằm anh: “Sao anh không nghe điện thoại đi?”
Tránh được mùng một không tránh được mười lăm, sớm muộn cũng bị phát hiện. Dưới cái nhìn soi mói của Trần Uyển Ước, Hạ Kỳ Sâm bắt máy. Tông giọng Từ Nam Chung lạnh lẽo như nước: “Cậu cà rỡn với tôi à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Ừ.”
Nếu như Hạ Kỳ Sâm ngay lập tức cúp điện thoại hoặc chửi lại mấy câu, Từ Nam Chung sẽ không suy nghĩ nhiều. Mấy tên bạn kia không tốt chút nào, không phải là chưa bao giờ lừa Từ Nam Chung. Lúc tìm người, mấy tên kia gọi tất cả trai gái già cả lớn bé có tên Thu Đường trong thành phố tới. Nhưng Hạ Kỳ Sâm tin rằng câu nói hạ tông này sẽ khiến Từ Nam Chung tin tưởng.
“Cho tôi địa chỉ.” Nghiêm túc, giọng anh ta rõ ràng bình thản, “Bây giờ tôi qua đó.”
Tiếng nói chuyện lớn vừa đủ nghe, Trần Uyển Ước ngồi bên cạnh nghe rõ ràng, nghi ngờ cau mày. Hạ Kỳ Sâm không hề do dự, lập tức ngắt đứt cuộc trò chuyện. Không phải là anh không giúp bạn mình mà là đang giúp một cách kín đáo.
“Từ Nam Chung tới đây làm gì?” Trần Uyển Ước tò mò hỏi, “Anh ta thích mèo hả?”
“Ừ, rất thích.”
“Sao anh không để anh ta tới?”
“Thôi kệ, anh sợ cậu ta trộm mèo.”
“…”
Trần Uyển Ước lại nghi ngờ. Từ Nam Chung đâu giống người sẽ yêu thích động vật nhỏ, nói chi là trộm mèo. Hạ Kỳ Sâm phát hiện được lý do của mình hơi giả trân, có thể bị phát hiện. Anh suy nghĩ ba giây, sau đó dùng gương mặt tuấn tú, nghiêm túc hỏi, “Uyển Uyển, em cảm thấy Từ Nam Chung thế nào?”
“Cũng tốt lắm.”
“Thế à?”
“Tổng thể con người cũng không kém ai, mặc dù hơi lạnh lùng một chút nhưng biết cách đối xử giữa người với người.” Trần Uyển Ước đánh giá anh ta không tệ, “Là người chính trực.”
Bởi vì hôm trước khi ở quán bar, cô thấy Từ Nam Chung dành thái độ hờ hững lạnh nhạt cho bất cứ người phụ nữ nào lại gần anh ta nhưng vẫn cư xử phải phép với người phục vụ. Không giống một tên nhà giàu mới nổi, trong tay có chút tiền là coi thường người phục vụ.
Cậu ta được đánh giá cao như vậy cũng không thể chứng tỏ gì nhiều, Hạ Kỳ Sâm tiếp tục hỏi: “Em nghĩ vậy thật à?”
“Đúng.” Trần Uyển Ước gật đầu chắc nịch, lại cười tủm tỉm, “Anh ta cũng có cá tính, lại si tình. Người như vậy mà tìm được tình yêu nữa thì cuộc sống hoàn mỹ luôn.”
Hạ Kỳ Sâm lại hỏi: “Vậy em cảm thấy cha Thu Tự là người thế nào?”
Trần Uyển Ước: “Tên đàn ông xấu xa đáng chết.”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Một giây trước còn nói người ta chính trực, giây sau đã chửi người ta xối xả. Hạ Kỳ Sâm đã nói đến mức này, Trần Uyển Ước không thể không nghi ngờ mối liên hệ giữa hai người họ.
Khi trước, cô không nghĩ Từ Nam Chung có liên quan tới Thu Đường là vì thân phận và hoàn cảnh có điểm khác biệt.
Cô nghe nói Từ Nam Chung là đứa con cưng sinh ra trong nhà giàu nhưng có mối tình cay đắng, bị gia đình chia rẽ. Còn Thu Tự có một người cha xấu xa, bỏ rơi mẹ con. Hai cuộc đời không thể nào dính dáng đến nhau.
Từ Nam Chung là cha ruột của Thu Tự. Thu Đường là người phụ nữ anh ta muốn tìm.
Khối lượng thông tin quá lớn, Trần Uyển Ước nhắm mắt lại, xoa xoa trán, bình tĩnh suy nghĩ mới phát hiện đây là chuyện có thể xảy ra. Khuôn mặt bé bé của Thu Tự giống cha ruột bảy tám phần, chỉ khác chỗ mặt Thu Tự tròn trịa, không có đường nét sắc mảnh như mặt cha mình.
“Hạ Kỳ Sâm.” Trần Uyển Ước bưng ly nước lên uống một hớp, “Không cần em nói chắc anh cũng biết, mẹ độc thân cực khổ thế nào.”
Hạ Kỳ Sâm: “Anh hiểu mà.”
Trần Uyển Ước: “Anh không hiểu đâu, chúng ta chưa trải qua những cái cực khổ mà Thu Đường phải chịu. Em bé được mấy tháng thì lên cơn sốt vào đêm khuya, Thu Đường không gọi xe taxi được, phải chạy bộ đến bệnh viện. Sau đó cô ấy còn nói, không ngờ dưới cái rét bảy tám độ mà quần áo còn bị mồ hôi thấm ướt.”
Phụ nữ yếu ớt nhưng vì tình mẫu tử, họ có thể vượt qua được, đạo lý này mãi mãi không thay đổi. Trần Uyển Ước cảm thấy mình không cần nói quá nhiều, Hạ Kỳ Sâm vẫn sẽ hiểu. Cô sẽ không tha thứ cho cha của Thu Tự.
Đâu phải chỉ 1 lần Trần Uyển Ước bị Thu Tự gặng hỏi về cha nó. Từ nhỏ Thu Tự đã hiểu chuyện, biết mình không thể hỏi mẹ nên chuyển qua hỏi cô. Trần Uyển Ước cũng không biết cha của Thu Tự là người thế nào. Thu Đường chưa từng tiết lộ bất kỳ thứ gì dù chỉ là một cái tên. Tựa như người này đã biến mất không lý do vậy.
“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm khẽ nói, “Chuyện của người khác, chúng ta đừng xen vào.”
Trần Uyển Ước: “Từ Nam Chung có thật là cha của Thu Tự không?”
“Dù là đúng hay sai thì kết quả do bọn họ quyết định.” Hạ Kỳ Sâm nói, “Huống chi đứa trẻ cũng có quyền biết và chọn lựa.”
“Anh nghĩ em không muốn Từ Nam Chung gặp mẹ con hai người là vì Thu Đường đúng không?” Trần Uyển Ước cười, “Em muốn tốt cho anh ta thôi, nếu anh ta gặp được hai mẹ con Thu Đường, anh ta sẽ phải sống khổ sở hơn bây giờ ngàn lần.”
Thu Đường không về nước cùng Trần Uyển Ước không phải vì bận bịu ở nước E, mà là do cô ấy biết, cha của Thu Tự đang ở thành phố A. Trước khi tới, cô ấy đã tâm sự với cô.
“Trước kia tớ đi khỏi thành phố A là bởi vì tớ còn thích anh ấy.”
“Khi thích mà không có được, tớ phải tìm cách để rời xa anh ấy, thế mới có thể giảm bớt đau khổ.”
“Bây giờ tớ về vì tớ không thích người kia nữa, anh ta sống chết thế nào không liên quan tới tớ.”
Thu Đường không còn gì phải lo nghĩ nữa, có gặp lại hay không cũng không có gì to tát. Thứ duy nhất khiến cô ấy băn khoăn là Thu Tự. Cô ấy không muốn đứa con gái mình mang thai mười tháng sinh ra, thương yêu nhiều năm bị người khác cướp đi.
Sau khi nghe xong, Hạ Kỳ Sâm vẫn tiếp tục nói: “Uyển Uyển, anh hiểu suy nghĩ của em, nhưng chuyện đời không có gì là tuyệt đối, chưa chắc bọn họ sẽ không quay về bên nhau.”
Trần Uyển Ước nhún vai, “Em không cản Từ Nam Chung tới, cũng không xen vào chuyện của bọn họ, nhưng anh cũng đừng xen vào chuyện của người ta.”
Hạ Kỳ Sâm đồng ý: “Được.”
Đây là chuyện của người khác, nếu hai người đều có tình cảm với nhau, Trần Uyển Ước cũng không thể xen vào. Cô chỉ sợ lỡ có một ngày, Hạ Kỳ Sâm giúp Từ Nam Chung giành quyền nuôi dưỡng Thu Tự.
“Dù chuyện có như thế nào.” Trần Uyển Ước nói chắc nịch, “Em cũng sẽ không quý mến anh ta, không phải vì anh ta là Từ Nam Chung, chỉ bởi vì anh ta đã không làm tròn trách nhiệm đối với mẹ con Thu Đường.”
Sự băn khoăn của Hạ Kỳ Sâm là đúng. Cô vợ nhà anh sẽ không để anh giúp Từ Nam Chung. Nhưng cô cũng không có ý ngăn cản anh ta.
Đã thế thì chỉ tùy định mệnh.
******
Sau một khoảng thời gian, Trần Uyển Ước cũng không nghe thấy chuyện gì quá lớn nên nghĩ là Hạ Kỳ Sâm đã nghe lời cô, hai người không xen vào chuyện của người khác.
Vừa tiếp nhận quán cà phê, rất nhiều chuyện cần phải học tập, chủ tiệm cũ lại bận bịu nên gọi em trai mình tới giúp Thu Đường.
Trần Uyển Ước cũng phụ một tay, ví dụ như dẫn Thu tự ra ngoài chơi, hoặc là tự lái xe đón Thu Tự đi học tan học. Cuối tuần, cô sẽ dẫn con bé tới phòng luyện tập. Con bé còn nhỏ nhưng không sợ người lạ, thành viên vũ đoàn cũng được sàng lọc lại, mọi người bây giờ rất hòa đồng.
Thu Tự thích ở đây hơn ở lớp học, không phải vì muốn đi theo Trần Uyển Ước mà là vì bài học ở trường quá đơn giản. Trần Uyển Ước luyện tập một mình, có thêm 1 người cũng không khác gì mấy. Chỉ có những thành viên khác trêu ghẹo: “Chị Uyển Ước, chị thích con nít sao không hợp tác với Hạ tổng sinh một đứa đi?”
“Cũng từ từ đã chứ.” Trần Uyển Ước cười trả lời, “Sinh con cần thời gian, phải bỏ ra công sức nuôi con lớn, chị phải chuẩn bị xong rồi mới tính tiếp.”
“Chị nói cũng đúng, lúc trước có tin tức nói người mẹ không dạy con nên người, cuối cùng thằng con trai đó hỗn láo đánh mẹ nhập viện luôn.”
“Có khi nào chuyện này có gì đó phía sau không?” Nhắc tới, các cô gái đột nhiên thấy lạnh, “Mấy cô không biết hả, lúc này thành phố A xảy ra nhiều chuyện lắm, dù chuyện nhỏ nhưng sau khi xảy ra, lúc nào ở hiện trường cũng có một chữ cái xuất hiện.”
“Chữ gì?”
“Y.”
Nhắc tới là mọi người hứng thú thảo luận, nhưng vừa nói vừa vừa cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Gần đây thành phố A xảy ra chút chuyện, con trai đánh mẹ ruột nhập viện. Thằng con trai không phải người đàng hoàng, hay làm mấy chuyện xấu xa nên kiếm được kha khá tiền. Dạo gần đây cậu ta mê cá cược, hay vế nhà đòi tiền mẹ mình, nếu bà không đưa thì sẽ đánh bà. Nghe nói lần này cậu ta bị người khác chơi một vố, thiếu mấy trăm ngàn, cậu ta bực quá trút hết tức giận lên người mẹ mình.
Tương tự với chuyện như vậy còn có màn ly hôn của hai vợ chồng tiệm bán bánh trứng rán, còn có nhân viên kế toán của công ty nào đó bị bắt vì tội kê khai khống, mấy ông chủ bị phá sản liên tục.
Nếu như những chuyện này không liêm quan gì tới nhau, người ta sẽ không để ý. Đằng này sau khi chuyện xảy ra, mỗi vụ đều có một tấm giấy viết chữ “Y”.
Trước mắt, cảnh sát đã chú ý nhưng điều tra vẫn không có đầu mối, hơn nữa không có vụ giết người hoặc tai nạn nghiêm trọng, bọn họ không lãng phí công sức vào nó nữa.
Vì thế mà người dân khắp thành phố rơi vào sợ hãi. Thậm chí có người nói đây là chuyện có làm có trả, mấy người đó làm chuyện ác nên bị báo ứng. Nhiều người sợ báo ứng đến với mình nên số người đến chùa miếu thắp nhang càng ngày càng đông.
Nói một hồi, các cô gái lo lắng: “Tôi sợ lắm, tiếp đó sẽ không đến chúng ta bị quả báo chứ?”
“Yên tâm đi.” Trần Uyển Ước từ nãy đến giờ không hề xen vào, lười biếng cười nói, “Không làm chuyện xấu thì có gì phải lo lắng, chúng ta không sợ bị báo ứng.”
“Nhưng mà…”
“Hơn nữa, đâu phải chỉ có mỗi chữ Y đúng không?”
“Còn gì nữa à? Sao chị Uyển Ước biết?”
Trần Uyển Ước cầm tờ báo đặt trên bàn lên, “Trong này có viết mà, phóng viên chụp hình hiện trường, trên tờ giấy ngoài chữ Y còn có một hàng chữ nhỏ khác.”
Một hàng chữ nhỏ “penul-timate”, ý chỉ sự áp chót. Nói cách khác, chỉ còn lại một tờ giấy chữ “Y” nữa. Không biết sẽ phát cho người may mắn nào đây.
“Những người bị xui xẻo bây giờ chỉ là ruồi muỗi.” Trần Uyển Ước cười nói, “Người cuối cùng mới là chủ chốt, kết quả chắc thảm hại hơn mấy người trước nhiều.”
Trần Uyển Ước nói thế, các cô gái trố mắt nhìn nhau. Các cô ấy chưa làm ra chuyện xấu nào quá đáng nhưng không có nghĩa là chưa làm bao giờ. Ví dụ như khi còn bé đi trộm tiền của người lớn. Mọi người chắp hai tay, bắt đầu cầu nguyện: “Bồ tát phù hộ, mong không phải tụi con.”
Trần Uyển Ước trấn an: “Yên tâm đi, mọi người ai cũng ăn ở hiền lành, chắc chắn không gặp họa. Mọi người đi luyện tập đi.”
Mỗi ngày tám nhảm vài ba chuyện là đủ rồi, cô không hy vọng kết quả huấn luyện bị ảnh hưởng.
****
Tới gần giờ tan làm, Trần Uyển Ước chuẩn bị đi với Thu Tự ra cửa hàng bách hóa.
Thu Đường yêu thương con nhưng không quá nuông chiều, thứ gì cũng mua cho đứa nhỏ. Điểm này Trần Uyển Ước không làm được. Nếu như cô có một đứa con gái cưng, mỗi ngày cô sẽ thay cho con hai bộ quần áo đẹp, thứ gì tốt nhất toàn cũng dành cho con.
Trước khi đi, Trần Uyển Ước ngồi trên xe gọi cho Chu Tứ một cú điện thoại. Giọng cậu ta có vẻ khàn và trầm hơn trước, toát lên mùi vị đàn ông.
“Cậu em.” Trần Uyển Ước cười trêu ghẹo, “Gần đây có bận gì thì cứ từ từ làm nhé.”
“Ừ.”
“Chuyện bên Giang Mạn Nhu có làm xong chưa?”
“Xong rồi.” Chu Tứ không biểu cảm trả lời, “Chọn cho cô ta một ông già còn mập lùn thô bỉ hơn ông chủ Vương.”
“Vậy thì tốt.”
Nghĩ đến tình cảnh muốn ngã quỵ bây giờ của nhà họ Giang, Trần Uyển Ước cảm thấy hả hê lòng người, thứ duy nhất cô không yên tâm là Giang Yểu. Nói chính xác là Giang Yểu đang ở cùng Chu Tứ.
Trần Uyển Ước không nhịn được hỏi: “À, cậu và Giang Yểu đang quen nhau à?”
Chu Tứ: “Không có.”
Trần Uyển Ước: “Em ấy thích cậu?”
Chu Tứ: “Không biết.”
Trần Uyển Ước: “Vậy cậu có thích Giang Yểu không?”
Chu Tứ: “Không có hứng thú.”
Hơi vô tình à nha. Trần Uyển Ước cười nhạo đôi câu. Mới vừa cúp điện thoại thì cô đã nhận được tin nhắn, ngay sau đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Hạ Kỳ Sâm vang lên. Trần Uyển Ước nói: “Dắt Thu Tự đi dạo phố, còn anh?”
“Đang làm việc.”
“Không phải anh định nói ‘cục cưng, anh nhớ em’ đấy chứ?”
“Cũng được.” Hạ Kỳ Sâm hùa theo, “Em hỏi lần nữa đi.”
Trần Uyển Ước ho nhẹ hai tiếng: “Anh đang làm gì vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Cục cưng, anh đang nhớ em.”
Trần Uyển Ước: “Đồ tra nam.”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Trần Uyển Ước: “Mấy người đàn ông kêu phụ nữ là cục cưng thì đều là tra nam.”
Hạ Kỳ Sâm không tính toán với cô, thuận miệng nói mấy câu sau đó đổi chủ đề.
“Uyển Uyển, dạo này thành phố A xảy ra rất nhiều chuyện, em phải cẩn thận đó.”
Không ngờ anh lại lo lắng cho cô vì chuyện này. Mấy sự kiện đã xảy ra đó đâu có liên quan tới cô. Nếu mà có liên quan thì sao hỏa đã lao vào trái đất từ lâu. Không bao giờ có thể. Nhưng Trần Uyển Ước vẫn đồng ý, nói: “Được, em sẽ cẩn thận.”
Hạ Kỳ Sâm tiếp tục nói: “Em đi cửa hàng bách hóa nào?”
Bình thường không thấy anh quan tâm thế này, hôm nay chắc vì lo lắng cho cô nên mới hỏi nhiều như vậy. Vì để anh yên tâm, Trần Uyển Ước khai báo rõ ràng vị trí cửa hàng bách hóa.
Cửa hàng bách hóa này có rất nhiều tiệm bán quần áo trẻ em, còn có tiệm bán bánh ngọt và cửa hàng đồ chơi, con nít rất thích. Trần Uyển Ước cũng giống như Thu Đường, tỉ mỉ quan tâm tới Thu Tự, nhưng cô chiều chuộng đứa nhỏ hơn, chỉ cần Thu Tự muốn gì thì sẽ mua cho con bé.
Cô mua cho Thu Tự mấy bộ đồ xinh đẹp, lúc đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Trần Uyển Ước hưng phấn hỏi: “Con có muốn ăn gì không? Chúng ta vào đó đi một vòng nhé.”
Mặc dù cô không ăn nhưng nhìn con nít ăn ngon thế, Trần Uyển Ước cũng vui theo. Hai người tập trung sự chú ý vào chuyện khác nên không thấy có người đã đi theo bọn họ một đoạn. Lúc vào cửa hàng bách hóa, có hai người đi theo cô, đều là đàn ông, họ nhìn chằm chằm vào trong.
“Đó là con gái cậu, thấy chưa?”
“Cậu nhìn đứa nhỏ rồi nhìn lại mình đi, mặt thì lạnh lùng xấu xa mà sinh ra đứa con gái đáng yêu như thế.”
“Để ông đây đứng phía sau đi, nếu bị phát hiện thì không chỉ có cậu bị xa lánh đâu, cả tôi cũng không còn vợ nữa đấy.”
Hạ Kỳ Sâm nói thầm thì. Phía sau chậu cây trang trí, bên cạnh cửa kính là hai người đàn ông mặc áo quần gọn gàng, đẹp trai phong độ, dù khí chất hay vẻ ngoài đều nổi bật hơn bất cứ ai. Nhưng ai mà ngờ, bọn họ đang rình rập người khác.
Ánh mắt Từ Nam Chung nhìn cửa tiệm bánh ngọt, bình tĩnh hỏi: “Sao không cho tôi đi lại đó nhìn? Cậu không nói cho Trần Uyển Ước biết à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Ông đây bí quá hóa liều vì cậu đấy, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Hạ Kỳ Sâm nghĩ rằng chỉ số thông minh của người này không thấp, dù anh nói lấp lửng về cửa hàng cà phê mèo nhưng chỉ cần Từ Nam Chung cho người tìm hiểu là cậu ta sẽ biết. Ai ngờ tên kia bận rộn với công việc. Hạ Kỳ Sâm đã hứa với cô là không nhúng tay vào, nhưng… nói cho cùng cũng là anh em.
Anh mạo hiểm bản thân, chấp nhận hậu quả, nói ra tất cả. Sau đó sắm vai anh trai dẫn em trai, theo đuôi Trần Uyển Ước tới đây chỉ vì muốn cho Từ Nam Chung nhìn thật kỹ đứa con gái giống cậu ta bảy tám phần. Anh em hy sinh tới độ này không dễ chút nào.
Từ Nam Chung hiểu sơ sơ: “Vợ cậu biết chuyện cậu làm thì thế nào? Ly dị? Hay là đuổi ra đường?”
Hạ Kỳ Sâm: “Làm sao có chuyện đó… tôi và vợ yêu thương nhau lắm, cô ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Vừa mới dứt lời, trong tiệm có người đi ra.
Hai người đàn ông ăn ý xoay người, núp thật kín để không ai thấy. Trần Uyển Ước mua cho Thu Tự kha khá bánh ngọt, vừa ra lò, nóng hôi hổi rất ngon. Nhìn Thu Tự ăn vui vẻ, Trần Uyển Ước sờ đầu con bé, “Ngon không con?”
Thu Tự gật đầu: “Mấy cái bánh khác cái nào cũng ngon ạ, nhưng mà cái bánh quy này đắng quá ạ.”
Nghe vậy, Trần Uyển Ước cũng cầm một miếng bánh lên nếm thử. Đây là bánh quy socola, vì để giữ nguyên vị bánh nên chủ tiệm không cho nhiều đường, ăn chung với mấy cái bánh ngọt khác thì cái này có hơi đắng hơn chút.
“Đúng là khó ăn.” Trần Uyển Ước gật đầu.
“Vậy chúng ta làm sao hả cô?” Thu Tự hỏi, “Chúng ta không được vứt, mẹ nói làm vậy là lãng phí thức ăn, bác nông dân rất cực khổ.”
“Không sao đâu, chúng ta không vứt nó.” Trần Uyển Ước suy nghĩ, cầm lấy hộp bánh, “Cô có thể đem về nhà cho chồng ăn.”
Cửa hàng bách hóa không có gió lùa vào nhưng mấy chậu cây lại lung lay. Hai người đàn ông đứng nhìn nhau. Từ Nam Chung: “Đây chính là tình cảm vợ chồng thắm thiết mà cậu nói?”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Lỡ miệng! Là lỡ miệng nói thôi!
Trần Uyển Ước nói rất nghiêm túc, Thu Tự nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, “Chồng của cô có phải là chú lái xe hôm trước chở con và mẹ không ạ?”
Trần Uyển Ước: “Đúng!”
“Chú ấy đẹp trai quá ạ.”
“Thế hả?” Trần Uyển Ước cười, “Cô thấy chồng cô còn không đáng yêu như cái bánh con gấu này nữa đấy.”
Nghe cô nói như vậy, Hạ Kỳ Sâm không tự an ủi mình nữa. Đây đâu phải là cô lỡ miệng đâu, rõ ràng là nói chắc nịch thế mà. Mỗi ngày cô vợ nhỏ đều âm thầm mài dao xỉ vả anh.
“Đừng nhìn nữa, đi được rồi.” Hạ Kỳ Sâm trút sự không vui lên người Từ Nam Chung, “Tiếp theo cậu tự nghĩ cách đi. Tôi cảm thấy là cậu nên giành được sự quý mến từ đứa nhỏ, sau đó từ từ đến gần mẹ của nó.”
Từ Nam Chung: “Tại sao tôi phải nghe theo lời cậu?”
Hạ Kỳ Sâm: “… Mọe.”
Trần Uyển Ước tiếp tục dẫn cô bé đi dạo phố. Một người lớn một đứa nhỏ, hai người mặc quần áo và mang giày có màu sắc giống nhau, một người xách túi một đứa xách đồ chơi, hai người đi cạnh nhau làm tổng thể rất hài hòa, dường như không có khoảng cách thế hệ, trò chuyện với nhau rất tự nhiên.
“Tự Tự à.” Trần Uyển Ước cố gắng che giấu đau lòng trong đáy mắt, “Con có muốn gặp lại ba mình không?”
Thu Tự đang cắn ống hút, nghe vậy hơi ngẩn ra, “Muốn, nhưng mà… cũng không muốn.”
Trẻ con mới bây lớn mà đã có mâu thuẫn trong đầu. Trần Uyển Ước than thở, cô cũng không biết nên làm thế nào mới đúng. Đi dạo hết cửa hàng bách hóa, Trần Uyển Ước chở Thu Tự về tiệm cà phê mèo.
“Bảy tám giờ rồi, nghỉ ngơi được rồi đấy.” Trần Uyển Ước đặt túi lên bàn, nói với Thu Đường, “Cậu đã loay hoay làm việc cả ngày rồi.”
“Đâu có.” Thu Đường cười cười, “Có một đứa nhỏ tan học tới giúp tớ, tớ khỏe hơn nhiều.”
“Cái thằng bé đó à?” Trần Uyển Ước cười hì hì, “Cậu ta mới năm nhất đại học, có non nớt quá không đó?”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Thu Đường hơi quạu, trước mặt con nít lại nói ba cái chuyện bậy bạ.
Trần Uyển Ước không chọc cô ấy nữa, trước khi đi còn vuốt ve mấy con mèo đang ngủ một cái. Mèo đúng là con vật lạnh lùng, Đại Bảo Bối mới đáng yêu dễ gần.
Nghĩ tới cảnh Hạ Kỳ Sâm và Đại Bảo Bối một người một chó ở nhà chờ cô, cảm giác đúng là tuyệt vời.
Trần Uyển Ước đi khỏi cửa tiệm được 1 tiếng, khoảng tám chín giờ, Thu Đường chuẩn bị đóng tiệm thì thấy ngoài cửa có một bóng người. Cô tưởng là khách hàng, nhưng người nọ không đi tới.
Mượn ánh đèn đường xuyên qua cửa kính, Thu Đường thấy rõ mặt của người kia. Cả đời này cô cũng không thể quên được khuôn mặt ấy. Thu Đường không nói câu nào, đóng cửa lại, ngăn cách với người nọ.
Sau lưng là bức tường, tim cô lại không đập loạn xạ như trong tưởng tượng, ngược lại hết sức bình tĩnh. Cô thậm chí còn thản nhiên nhắn cho Trần Uyển Ước một tin.
Tớ nhìn thấy cha của Thu Tự.
Lúc nhận được tin nhắn, Trần Uyển Ước đang đắp mặt nạ, ngồi đối diện Hạ Kỳ Sâm. Anh cầm hộp bánh có hình con gấu, nhìn như rất cảm động nói: “Uyển Uyển, em tốt với anh quá, ra ngoài đi dạo mà cũng không quên mang quà về cho anh.”
“Đúng vậy…” Đối với sự hàm hồ của anh, Trần Uyển Ước vội vàng cười giả vờ, “Em lựa lâu lắm đấy, cảm thấy có lẽ anh thích ăn socola nên mới mua.”
Nói xong câu này, đúng lúc cô nhìn thấy tin nhắn của Thu Đường. Lúc này máu đột nhiên chảy ngược lên đầu, đầu óc không còn nghĩ chuyện làm thế nào dụ anh ăn bánh bích quy nữa.
Fuck!
“Hạ Kỳ Sâm.” Trần Uyển Ước bình tĩnh hỏi: “Anh nói chuyện của Thu Đường cho Từ Nam chung nghe rồi hả?”
Hạ Kỳ Sâm hiển nhiên không ngờ mình đột ngột bị tra hỏi, yên lặng hồi lâu, “Có nói một chút.”
Mười giây sau, anh tự giác đi lại giường, cầm gối lên, “Tối nay… anh ra ngoài ngủ.”
Trần Uyển Ước lúc này như một phù thủy ác độc, “Chờ một chút…”
“Uyển Uyển.” Anh lập tức dừng bước, “Anh biết em không nỡ mà.”
“Không phải.” Trần Uyển Ước tiếp tục, “Bỏ cái bánh quy xuống, có khó ăn cỡ nào cũng không cho anh ăn.”
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Két…
Cửa phòng đóng lại. Hạ Kỳ Sâm nhận được điện thoại của Từ Nam Chung.
Từ Nam Chung: “Cậu đang làm gì vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Bị vợ đuổi ra ngoài ngủ.”
Từ Nam Chung: “Tôi cũng vậy.”
Hạ Kỳ Sâm: “Tỉnh lại đi, Thu Đường còn chưa phải là vợ cậu đâu.”
Từ Nam Chung: “… Cút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.