Cho dù ở đâu cũng không thiếu người tốt, mấy người ngồi hàng ghế VIP vẫn không bỏ được thói quen hóng chuyện. Người đẹp bị uất ức, cánh đàn ông sao bỏ qua được.
Một đống lời chỉ trích ùa tới, Hạ Kỳ Sâm chỉ vòng tay qua eo, kéo cô vào trong ngực. Bị mọi người hiểu lầm là hai người không biết giữ ý tứ nơi công cộng còn đỡ hơn là bị hiểu lầm rằng anh ăn hiếp vợ.
Vành mắt cô vẫn còn đỏ, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh, trên hàng lông mi còn vài giọt nước mắt đọng lại. Nói rằng khóc cũng không đúng lắm, cô chỉ mủi lòng rớt vài giọt thôi. Thấy người khác hiểu lầm, cô không định giải thích, vùi trong lòng anh, lông mi rũ xuống, dáng vẻ như bị ăn hiếp.
Tiếng chỉ trích nhiều, Hạ Kỳ Sâm không thể không nhíu mày hỏi cô vợ nhỏ: “Em thật lòng thấy có lỗi với anh đúng không?”
Trần Uyển Ước: “Ừ…”
Hạ Kỳ Sâm: “Vậy chúng ta về nhà từ từ nói, khóc thế này người ta cười cho đấy.”
“Không sao.” Trần Uyển Ước: “Bọn họ cười anh mà.”
“…”
Hạ Kỳ Sâm bắt đầu nghi ngờ không biết vừa rồi cô khóc thật hay giả, cô xin lỗi là có phải vì tự thấy có lỗi hay không. Giây trước vừa nói cảm thấy áy náy vì ít quan tâm tới anh, giây sau đã lập tức lấn át, chọc ghẹo anh.
“Ngoan nào, Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm dùng sự kiên nhẫn ít ỏi còn lại, nhỏ giọng dụ dỗ, “Giữ sức đi em, để lên giường rồi khóc tiếp.”
“…”
Cô ngơ ra, sau mấy giây sợ run thì nhanh nhẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051859/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.