Vết thương trên cổ tay Trần Uyển Ước không sâu không cạn, khi vừa bị vạch đứt thì nhỏ không ít máu, có hơi đau nhẹ, nhưng cái đau này đối với cô không nhằm nhò gì cả, xoa xoa vài cái là xong. Đáng tiếc cô không chú y lau cho thật sạch, bị Hạ Kỳ Sâm phát hiện tại chỗ. Còn thản nhiên lấy đó làm lý do giúp cô tắm.
Hạ Kỳ Sâm nhẹ nhíu mày, làm như bình thường, vừa thong thả vén ống tay áo vừa đi vào, làm như thật nói: “Uyển Uyển, em biết anh rất bận rộn mà, bình thường anh chẳng giúp ai tắm đâu.”
“Oh huh….. ? ? ?” Trần Uyển Ước kịp bắt được trọng điểm, “Ý anh là sao, anh còn giúp ai tắm nữa?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không có, lần đầu tiên đấy.”
Trần Uyển Ước yên lòng: “Ừm.”
Anh nghiêm túc nhắc nhở: “Cho nên em phải biết quý trọng cơ hội này.”
“…”
Quý trọng cái rắm, cô có cần đâu, đâu phải không tay không chân. Nhưng cái tên chó cỏ này có vẻ rất nghiêm túc.
Trần Uyển Ước thấy anh hiên ngang bước vào phòng tắm, mở nước ấm, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
“Ây ây ——” Trần Uyển Ước không thể không luống cuống, đi tới kéo góc áo anh, “Anh làm gì vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Mở nước, em không thấy à?”
Trần Uyển Ước: “Không phải… anh giúp em tắm thật à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Chứ gì nữa?”
Trần Uyển Ước: “Nếu giúp em tắm, quần áo anh sẽ bị ướt.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cho nên em đang mời anh cùng tắm uyên ương à?”
Trần Uyển Ước: “…”
Hạ Kỳ Sâm: “Được thôi, anh đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051856/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.