Chương trước
Chương sau
Vết thương trên cổ tay Trần Uyển Ước không sâu không cạn, khi vừa bị vạch đứt thì nhỏ không ít máu, có hơi đau nhẹ, nhưng cái đau này đối với cô không nhằm nhò gì cả, xoa xoa vài cái là xong. Đáng tiếc cô không chú y lau cho thật sạch, bị Hạ Kỳ Sâm phát hiện tại chỗ. Còn thản nhiên lấy đó làm lý do giúp cô tắm.

Hạ Kỳ Sâm nhẹ nhíu mày, làm như bình thường, vừa thong thả vén ống tay áo vừa đi vào, làm như thật nói: “Uyển Uyển, em biết anh rất bận rộn mà, bình thường anh chẳng giúp ai tắm đâu.”
“Oh huh….. ? ? ?” Trần Uyển Ước kịp bắt được trọng điểm, “Ý anh là sao, anh còn giúp ai tắm nữa?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không có, lần đầu tiên đấy.”
Trần Uyển Ước yên lòng: “Ừm.”
Anh nghiêm túc nhắc nhở: “Cho nên em phải biết quý trọng cơ hội này.”
“…”
Quý trọng cái rắm, cô có cần đâu, đâu phải không tay không chân. Nhưng cái tên chó cỏ này có vẻ rất nghiêm túc.
Trần Uyển Ước thấy anh hiên ngang bước vào phòng tắm, mở nước ấm, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
“Ây ây ——” Trần Uyển Ước không thể không luống cuống, đi tới kéo góc áo anh, “Anh làm gì vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Mở nước, em không thấy à?”
Trần Uyển Ước: “Không phải… anh giúp em tắm thật à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Chứ gì nữa?”
Trần Uyển Ước: “Nếu giúp em tắm, quần áo anh sẽ bị ướt.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cho nên em đang mời anh cùng tắm uyên ương à?”
Trần Uyển Ước: “…”
Hạ Kỳ Sâm: “Được thôi, anh đồng ý.”
Trần Uyển Ước: “…”
Cô có hỏi lúc nào mà người này đòi đồng ý? ? ?
Người này một khi hóa chó, con chó thật cũng thấy xấu hổ vì không bằng.
Khuyên không được, nói cũng không nghe, người ta còn biểu hiện mình “vì tốt cho em”, “người đàn ông ấm áp nhất trần đời”, “người chồng biết quan tâm vợ nhất thế giới”, khiến cô không nói thành lời, chỉ có thể chống hông, đứng bên cạnh nhìn anh làm việc.
Ngày thường nhờ anh rót hộ ly nước thì phải trả công bằng một cái hôn mới chịu đi, bây giờ siêng năng lạ thường, không cần cô nhờ, nước ấm vẫn chảy ra.
Chưa tới mùa đông, Trần Uyển Ước không thích gội đầu ở nhà, thứ nhất phiền phức, thứ hai mất thời gian. Nhưng nếu chồng đã tận tâm giúp đỡ thì cô cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hạ Kỳ Sâm mở nước xong, hỏi: “Em có muốn thêm hoa hồng không?”
Trần Uyển Ước thường hay chú trọng vẻ ngoài, thức ăn có thể không ngon nhưng cái đĩa nhất định phải đẹp, phải tinh xảo, tắm cũng giống như vậy. Cho nên anh mới hỏi như thế.
Nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của anh, Trần Uyển Ước nhún nhún vai, nhỏ giọng thầm thì: “Trong bồn có chó cỏ rồi, còn hoa hồng gì nữa.”
Giọng cô không lớn, tự cho là Hạ Kỳ Sâm sẽ không nghe được, lại thấy anh bỏ hoa khô vào, thờ ơ nói một câu: “Anh nói đùa với em thôi, anh không tắm uyên ương với em.”
Trần Uyển Ước: “… À.” Ngừng một lát, lại hỏi: “Vậy anh nói giúp em tắm cũng là giỡn phải không?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không phải.”
“…”
“Em tự cởi hay để anh giúp.”
“…”
Chuyện này đương nhiên là tự cô làm rồi. Nhưng mà ở đây đèn chiếu sáng quá, mỗi khi một phần cơ thể bị phơi ra ngoài, độ thẹn thùng càng tăng. Trần Uyển Ước sờ sờ mặt mình, mặt cô không dày như mặt anh.
“Anh ra ngoài một lát, em khoan tắm.”
Hạ Kỳ Sâm nói một câu, tạm thời đi ra.
Trần Uyển Ước nghĩ chắc anh sợ cô xấu hổ nên mới đi ra ngoài, thừa dịp anh đi rồi, cô nhanh nhẹn cởi đồ ra. Hoa hồng và thảo dược nổi lềnh bềnh trong bồn tắm, thoang thoảng mùi thơm khiến tâm trạng người ta thoải mái, ngâm mình trong nước ấm, rũ bỏ hết mọi mệt nhọc.
Hai phút sau, cửa phòng tắm lần nữa mở ra. Một tay Hạ Kỳ Sâm cầm gạc, tay còn lại cầm thuốc chống viêm, thấy cả người cô chìm vào bồn, sắc mặt còn đen hơn hồi nãy, “Em đang làm gì vậy?”
Trần Uyển Ước: “Tắm.”
Anh đi tới, kéo cánh tay đang ngâm trong nước của cô ra, “Chỗ này bị thương, anh đã bảo không được đụng nước rồi mà?”
Trần Uyển Ước nhìn chằm chằm cánh tay hồi lâu, sau đó sờ vị trí vết thương. Bởi vì không có dấu máu, cổ tay còn dính nước, vết thương lại quá nhỏ, không nhìn kỹ thì không tìm được.
“Ôi giời, em nói không sao cả mà…” Trần Uyển Ước than thở, “Anh còn không biết…”
….. Chân.
Cái chữ “chân” còn chưa nói ra thì cô đã thấy người đàn ông dùng miếng gạc kháng khuẩn lau khô nước trên cổ tay cô, lại dùng bông gòn trám thuốc, từ từ thoa lên vết thương đã không còn thấy rõ.
Ngày thường nhìn anh không phải là một người tỉ mỉ dịu dàng, nhưng vào lúc này thì mỗi động tác đều cẩn thận, giống như sợ hơi dùng lực thì cô sẽ kêu đau.
Người đàn ông nửa quỳ bên ngoài bồn tắm, áo sơ mi cũng bị ướt khi mở nước ấm. Anh cúi đầu xoa thuốc, đèn trên cao chiếu xuống, xuyên thấu qua mái tóc đen của anh, phản chiếu hình bóng khuôn mặt người đàn ông đang chìm trong bóng tối.
Trần Uyển Ước nhìn đến xuất thần. Trong tích tắc, cô cũng quên mình định nói gì. Cô không quan tâm vết thương nhỏ bé này. Hai chân cô đã từng bị thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều, xương cốt toàn thân trên dưới đều thê thảm hơn nhiều so với vết thương bé tí tẹo trên chân này. Chuyện này cô không giữ trong đầu, chưa từng nghĩ rằng người khác sẽ nhớ đến.
Hạ Kỳ Sâm giúp cô xoa thuốc, dùng vải thưa quấn lại, tránh cho lúc tắm cô lại để nước thấm vào vết thương. Làm xong, anh tự nhiên hỏi: “Anh không biết cái gì?”
Trần Uyển Ước chậm rãi nói: “Không biết…”
Lúc không có người quan tâm, cô không hề cảm thấy bị thương có gì to lớn. Sau khi được anh tận tình chăm sóc, Trần Uyển Ước đột nhiên cảm giác như cái tay mình vừa trải qua chuyện gì to tát lắm, nhất định phải bị băng bó thế này, giống như cô phải cảm thấy đau, nếu không thì thật có lỗi với băng gạc.
Thấy Trần Uyển Ước ngập ngừng, Hạ Kỳ Sâm không hỏi nữa, so với vấn đề này, giúp cô tắm quan trọng hơn.
Ban đầu Trần Uyển Ước nghĩ là anh đang ấp ủ ý định xấu xa, ví dụ như làm một lần trong phòng tắm. Sau đó cô phát hiện mình đánh giá quá cao người đàn ông này rồi. Anh sợ cổ tay cô đụng phải nước thật nên mới giúp cô tắm, hoàn toàn không làm ra hành động gì quá đáng.
Ngay tại lúc Trần Uyển Ước cảm khái rằng mình đã lấy một ông chồng chính trực nhất thế gian thì Hạ Kỳ Sâm đột nhiên nói một câu: “Uyển Uyển, em qua thời kỳ trưởng thành rồi phải không?”
Trần Uyển Ước: “Thế à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Ừ.”
Trần Uyển Ước: “Tới cái tuổi này thì đúng thật là em không cao thêm nữa.”
Hạ Kỳ Sâm: “Ý anh nói là to thêm.”
“…”
Trần Uyển Ước yên lặng mấy giây. Sau đó cho tay vào trong nước, vốc một ngụm tạt lên người Hạ Kỳ Sâm. Đừng nói là vết thương ngoài da nhỏ tí này, dù đầu cô có đứt lìa ra thì Trần Uyển Ước cũng phải cho thằng nhỏ thúi này một bài học.
Trần Uyển Ước trừng anh, đôi mắt căm tức: “Lưu manh thì mãi vẫn là lưu manh mà, ở đây mà anh còn giỡn nhây?”
Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh lau khô nước trên trán mình, “Uyển Uyển.”
Trần Uyển Ước: “Gì đó?”
Hạ Kỳ Sâm: “Lúc tức giận em cũng đẹp.”
Trần Uyển Ước: “…”
Cô cạn lời.
Vốn là tắm trong mười phút thôi nhưng vì nhận được sự giúp sức của Hạ Kỳ Sâm, thành công kéo dài đến ba mươi phút, Trần Uyển Ước còn bị anh ăn đậu hũ, trong đó không thiếu những màn lén lút ăn trộm. Không chỉ khen ngoài miệng mà còn phải dùng hành động thực tế cho thấy cô thật lớn. Cái loại một tay cầm không hết.
Sau khi tắm xong, Trần Uyển Ước quấn khăn tắm, để anh giúp cô sấy tóc, hỏi: “Thật sự em rất tò mò, hôm sinh nhật anh ấy, em uống say muốn làm vài chuyện xấu xa, tại sao anh có thể nhịn được vậy?”
Sau này thấy anh không phải là người có thể nhịn được, hơn nữa còn bùng nổ thật… khiến người ta cản không nổi, nhưng cũng không đến mức khó chịu. Đại khái là chó sói hung hãn vừa chè chén vừa dịu dàng liếm con mồi, khiến nó nhẫn nhịn không nổi giận.
“Ai nói anh nhịn được?” Hạ Kỳ Sâm trả lời thành thật, “Tại em uống say, anh không muốn làm người xấu thôi.”
“À, ra là vậy.”
Không làm người xấu, chỉ làm chó thôi hả?
Đáng tiếc, Trần Uyển Ước chỉ nhớ vài thứ lẻ tẻ trong tối đêm đó. Nếu như anh không nhắc, cô cũng không biết mình đã nói như thế, chắc là mấy năm nay một mình hiu quạnh, người trưởng thành có hơi men rồi thì bị kích thích không khống chế nổi.
Trần Uyển Ước đi thay quần áo ngủ rồi tự nhiên đi chiếm ổ ngủ. Giường hai người rất lớn nhưng khi ngủ cô hay lăn lộn, lấn qua phía anh hoặc là gác tay gác chân lên người anh.
Cho nên, vì nghĩ cho sự an toàn khi ngủ của Hạ Kỳ Sâm, Trần Uyển Ước đề nghị bọn họ phân chia lãnh địa. Chia ba bảy là được.
“Chia hai tám thì có lẽ hơi ác độc quá, không biết thương người.” Trần Uyển Ước phân tích, “Hay là chia ba bảy đi, phòng ngừa anh khi ngủ té xuống giường. Chồng, thấy em quan tâm anh chưa?”
Hạ Kỳ Sâm: “Cảm ơn sự quan tâm của em.”
Trần Uyển Ước: “Không cần cảm ơn, vợ chồng nhiều năm rồi, khách khí cái gì.”
Hạ Kỳ Sâm: “Không thể sáu bốn hả?”
Trần Uyển Ước: “Không được.”
Hạ Kỳ Sâm: “Sáu rưỡi, ba rưỡi.”
Trần Uyển Ước: “Không được, sáu rưỡi không đủ em ngủ.”
Hạ Kỳ Sâm: “Sáu bảy đi, anh ba ba.”
Trần Uyển Ước: “… Chồng, anh thật đáng thương.”
Quá đáng thương, cô bóp méo anh thành cái dạng gì luôn rồi, ổ của anh mà bị cô vợ nhỏ chiếm cả. Trần Uyển Ước cảm khái, chân thành đề nghị: “Anh thấy chật quá thì có thể ra ghế salon ngủ cho rộng rãi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cảm ơn em.”
Trần Uyển Ước: “Đã nói vợ chồng không cần khách sáo rồi mà, anh muốn ra salon nằm không? Cứ tự nhiên.”
Hạ Kỳ Sâm im lặng không lên tiếng nhìn cô.
Ánh mắt anh thâm sâu làm người ta hơi hoảng, Trần Uyển Ước không nghĩ nội chiến có thể xảy ra chỉ vì phân chia giường ngủ, nói chính xác, là pháo chiến. Nếu chọc người này khó chịu, vấn đề không phải là anh mấy phần em mấy phần nữa mà là “anh anh anh, chồng chậm một chút”.
“Cái này…” Biết mình có hơi quá đáng, Trần Uyển Ước lui một bước, “Sáu bốn cũng không phải không được.”
Ở trước mặt chó cỏ, cô không ngừng ăn hiếp anh, mới vừa rồi còn nói không được, bây giờ lại dễ dàng thay đổi quyết định. Muốn cô chịu nghe lời thì phải khiêu chiến một chút.
Hạ Kỳ Sâm không gấp, động tác cởi áo choàng tắm ngừng lại, tự như cười như không nói, “Em lại nảy ra ý gì nữa?”
“Chồng, anh muốn chơi cờ cá ngựa không?”
“Không muốn.”
“Vậy anh muốn chơi gì?”
“Em.”
“…”
Trần Uyển Ước loay hoay một hồi mới tìm bộ cờ cá ngựa lúc trước mua cho Thu Tự. Thiết kế của bộ cờ này rất mới mẻ độc đáo, hình dạng quân cờ nhỏ nhỏ, rất dễ thương, cho dù qua tuổi chơi rồi nhưng Trần Uyển Ước cũng rất thích.
Hạ Kỳ Sâm thấy cô vợ của mình vội vàng xếp cờ, phân loại cờ, anh ấn trán nhàn nhạt nói: “Hạ phu nhân, đây là kiểu tình thú vợ chồng mới à?”
Trước khi ngủ, hai vợ chồng chơi cờ cá ngựa?
“Em cũng đâu thể khơi khơi cho anh bốn phần của cái giường được.” Trần Uyển Ước uất ức, “Chia sáu bốn, lỡ mà em đánh thức anh thì làm thế nào?”
Có một buổi tối, cô ngủ mà vung tay vung chân cực nhiều, có thể là mơ thấy cái gì đó, tay chân gác lên người anh, trong miệng còn lầm bầm không biết nói gì.
Vị trí cô đặt cánh tay lại vô cùng trùng hợp, trong miệng lại mềm nhũn ư hử mấy tiếng. Hạ Kỳ Sâm bị đánh thức, không nhịn được, cũng trả thù bắt cô dậy, sau đó hai người tiến hành một số chuyện không vui…
Kiểu là em đánh thức anh, anh khơi mào câu chuyện đêm khuya.
“Cho nên.” Hạ Kỳ Sâm nhịn, tiếp tục chơi với cô, “Ý em là, anh thắng thì em mới chịu chia giường thành sáu bốn đúng không?”
Trần Uyển Ước: “Đúng.”
Hạ Kỳ Sâm: “Vậy đơn giản.”
Cũng không phải là chuyện gì quá khó. Hơn nữa, Hạ phụ nhân rõ ràng đang cho mình một bậc thang. Vừa rồi lúc cô không chịu chia sáu bốn, anh đã thong thả cởi quần áo rồi.
Con gái mà, luôn không biết tự lượng sức mình, được nước lấn tới trước mặt anh, giống như một con thỏ nhỏ lắc lư trước mặt con sói, tự nhận là mình nhạy bén thông minh, chưa biết lát nữa sẽ bị bắt lại dạy dỗ.
Trần Uyển Ước còn định giải thích cách chơi cho Hạ Kỳ Sâm, nhưng lại thấy anh đặt con cờ rất thản nhiên, không thắc mắc gì, cô cũng thôi. Không sao cả, chẳng qua tìm một bậc thang thôi mà. Anh không hỏi thì cô nhường anh đi trước.
Rất nhanh, hai người bắt đầu chiến đấu. Không bao lâu, ván chơi kết thúc, Hạ Kỳ Sâm thắng. Anh không chỉ có thắng thôi mà còn làm Trần Uyển Ước thua hết sức thê thảm. Lúc người ta còn một con cờ cuối cùng, trong tay cô vẫn còn hai con chưa chơi.
“Sao có thể chứ… Không đúng.” Trần Uyển Ước không tâm phục khẩu phục, “Xác suất em thua là làm gì có.”
“Thôi, em nhận thua đi.”
“Không được…”
Trần Uyển Ước lại cầm cờ về, khí thế hung hăng, “Chơi một ván nữa đi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Em chắc chắn?”
Trần Uyển Ước: “Chắc chắn.”
Hạ Kỳ Sâm: “Một ván nữa là phải chia năm năm đấy.”
Trần Uyển Ước: “Được.”
Năm năm thì năm năm, quá lắm thì cô phải ngủ đàng hoàng, không lộn xộn là được. Cô không tin anh sẽ lại thắng nữa. Ván cờ thứ hai bắt đầu trong thế cục như dầu sôi lửa bỏng. Trần Uyển Ước huy động mười hai phần tinh thần để chiến đấu.
Cuối cùng vẫn thua. Lần này, cô vẫn thua thật thê thảm, có con cờ chưa được ra trận.
“Lại thêm….”
Trần Uyển Ước chưa từ bỏ ý định. Cô không tin mình lại thua. Hạ Kỳ Sâm nhắc nhở: “Chơi nữa là bốn sáu đấy nhé?”
Bốn sáu, cô chỉ có thể chiếm bốn phần. Trần Uyển Ước khẽ cắn răng: “Được.”
Vì vậy lại tiếp tục một ván cờ cá ngựa…
Trần Uyển Ước không ngờ mình lại thua mấy ván liên tiếp. Từ bốn sáu, đến ba bảy, cuối cùng ngay cả một chín cũng không còn, có nghĩa là hôm nay cô không có giường để ngủ.
Ván cuối cùng thua hết, cô chán nản vứt con cờ đi, “Không chơi không chơi nữa, ngủ đi.”
Cô đứng dậy, Hạ Kỳ Sâm kịp thời nhắc nhở: “Em đi đâu vậy?”
Trần Uyển Ước: “Đi lên giường ngủ đó.”
Hạ Kỳ Sâm: “Em vừa thua hết rồi mà?”
Trần Uyển Ước: “?”
Hạ Kỳ Sâm: “Em không còn giường để ngủ nữa.”
Trần Uyển Ước: “…”
Hạ Kỳ Sâm: “Thua rồi thì sao có thể leo lên giường nữa chứ?”
Yên lặng hồi lâu, Trần Uyển Ước hỏi: “Vậy nên em phải ra ghế salon ngủ?”
Hạ Kỳ Sâm gật đầu. Trần Uyển Ước chớp mắt, hít sâu một hơi, “Được.”
Cô ôm gối ra ghế salon ngủ, trong đầu chỉ nghĩ có một chuyện. Bây giờ Hạ Kỳ Sâm không còn là chó có nhỏ nữa. Anh đã lên cấp thành một con chó lão làng. Thắng hết ván cờ, bắt cô ra ghế salon, một mình độc chiếm cái giường, có vui không? Có ý nghĩa không….
Thật ra thì cũng tại Trần Uyển Ước đánh giá thấp ông chồng mình. Đèn tắt, cô đang nằm trên ghế salon thì bỗng cảm giác được có một cái bóng mờ sấn tới…
“Anh làm gì vậy? ? ?”
“Uyển Uyển, anh không nỡ để em ngủ một mình trên ghế salon.”
“Vậy nên?”
“Anh ra ngủ với em.”
Ngủ cùng nghĩa là…
Cực kỳ lâu…
Mờ tối, tiếng thở nhẹ của hai người vang lên trong không gian.
“Uyển Uyển, ghế salon rất mềm.”
“Em biết.”
“Em còn mềm hơn.”
……
Không biết là ghế salon mềm hay là bà Hạ mềm mà buổi sáng hôm sau, Hạ tổng hiếm thấy tới trễ. Đến công ty, cấp dưới cũng không dám hỏi.
Hạ Kỳ Sâm về nước quản lí doanh nghiệp cho nhà họ Hạ, theo lẽ thường thì còn bận hơn lúc ở nước E, nhưng khoảng thời gian này, công việc được sắp xếp rất hợp lý.
Thư ký quèn không hỏi kỹ nhưng dựa vào thời gian lâu dài chung sống với sếp mình, nhìn áo quần người đàn ông ngay ngắn nhưng khi ngồi xuống làm việc, cổ lộ ra một vết cào nhỏ là biết. Nhìn ngón chân cũng biết là ai cào.
Hèn gì mấy nay sếp mình không lạnh lùng độc ác như trước, thì ra là tâm trạng đang tốt.
Thư ký đang quan sát thì bị Hạ Kỳ Sâm bắt gặp, anh mở tài liệu, quét mắt nhìn cậu ta: “Cậu cười cái gì?”
Thư ký cung kính nói: “Là vì em thấy cuộc sống vợ chồng của Hạ tổng hạnh phúc quá nên…”
Hạ Kỳ Sâm: “Vợ chồng tôi hạnh phúc, cậu là chó độc thân, có gì mà vui?”
Thư ký: “…”
Trái tim bị người ta mãnh liệt đâm một dao. Đau lòng quá.
Mặc dù đau lòng nhưng thư ký vẫn kịp thời điều chỉnh cảm xúc, buổi sáng là thời gian quý báu nhất trong ngày, tinh thần làm việc thoải mái, Hạ Kỳ Sâm không mong thư ký của mình cứ ngây ngô đứng cười mãi.
Gần tới trưa, thư ký báo có người đến tìm. Người đến là Từ Nam Chung. Ngày bình thường cậu ta cũng bận rộn, có chuyện gì thì có thể nói trong điện thoại, đột nhiên tới nghĩa là có việc gấp.
Hạ Kỳ Sâm nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi ăn cơm với vợ, cậu tới làm gì?”
Từ Nam Chung nhíu mày: “Cậu còn là học sinh cấp 3 à? Nghe ghê thế?”
Hạ Kỳ Sâm: “Có liên quan tới cậu đâu.” Từ Nam Chung không có hứng nói nữa. Hạ Kỳ Sâm dọn dẹp đơn giản sau đó đi ra ngoài, “Nhìn cậu như vậy cũng biết sáng sớm rảnh rỗi không có gì làm, cậu tới đây làm gì?”
Từ Nam Chung: “Ông đây nhiều tiền, thích đấy.”
Hạ Kỳ Sâm: “Nhiều tiền thì biếu cho nguyệt lão chút quà đi, để ông ấy cột dây tơ hồng vào tay cho cậu.”
Từ Nam Chung: “Liên quan gì tới cậu?”
Hạ Kỳ Sâm: “Mà không được, đưa chút quà sao se duyên nổi, cậu tặng cả phi thuyền vũ trụ cũng chưa chắc nguyệt lão làm mai được.”
Hai tổng tài mặt không biểu cảm, đấu khẩu ra tới cửa, thư ký quèn đi phía sau gặp khó khăn. Người ta nhìn không biết còn tưởng rằng hai người họ đang bàn chuyện công việc nữa.
Từ Nam Chung tới là có chuyện muốn nói, bị gián đoạn xong cũng không cần vội nói liền, xe mình lái tới không ngồi mà đi theo ngồi sau xe của Hạ Kỳ Sâm. Vừa đi vừa nói cũng không muộn. Tay Từ Nam Chung vừa cầm tay nắm cửa ghế phụ thì Hạ Kỳ Sâm đã lên tiếng: “Bỏ tay ra.”
Từ Nam Nhung: “?”
Hạ Kỳ Sâm: “Đó là chỗ vợ tôi.”
Đúng là thấy sắc quên bạn.
Từ Nam Chung có chuyện gấp phải nói thật, bình thường anh là người chỉ thích ở một mình, bởi vì chuyện này mà giữa trưa anh tới đây, làm kỳ đà cản mũi. Từ Nam Chung không ngồi ghế phụ được nên chui ra sau, nhíu mày nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hạ Kỳ Sâm: “Vậy cậu nói đi, tôi không cản nữa.”
Từ Nam Chung: “Cô ấy chưa chết.”
Lúc Từ Nam Chung không để ý thời gian chạy tới, Hạ Kỳ Sâm đã đoán sơ xem có chuyện gì. Mấy năm nay ai cũng biết anh sống thế nào. Tất cả cũng vì si cuồng cô gái kia. Nghe Từ Nam Chung giải thích xong, Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Vậy thì sao ông Từ không nói cậu nghe từ sớm?”
“Nếu ông ấy muốn nói tớ biết thì ban đầu đã chẳng đuổi cô ấy đi rồi.”
Đầu Từ Nam Chung hơi ngả về phía sau, mắt nhắm lại, im lặng thật lâu.
Hai người quen nhau lâu thật lâu, anh hiểu cô, biết cô sẽ không thể nào sống thiếu anh. Nhưng mấy năm nay, cô không chỉ bỏ đi mà còn thay tên đổi họ. Cô không chết, nhưng một chuyện tàn nhẫn hơn có thể đã xảy ra. Cô còn sống, sống thật tốt, thậm chí có lẽ đã kết hôn sinh con, quên mất anh là ai.
Hồi lâu sau, Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Cậu muốn tìm lại cô ấy?”
Từ Nam Chung: “Ừ.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cô ấy bây giờ tên gì?”
“Thu Đường.”
Hai chữ vừa cất lên, vô lăng mém chút nữa lệch hướng. Lấy lại bình tĩnh, Hạ Kỳ Sâm không nghĩ nhiều, chắc là trùng hợp thôi, tốc độ xe vững vàng lái tới chỗ.
Trước khi tới anh đã nhắn cho cô biết, sau khi đến, Trần Uyển Ước tự nhiên ngồi vào ghế phụ, không ngờ phía sau có người, ngơ ngác một hồi rồi mới chào hỏi.
“Hey chồng, anh biết hôm nay có chuyện gì không…”
Người ngồi phía sau không ảnh hưởng gì tới sự hưng phấn của Trần Uyển Ước.
Sự tự nhiên của cô ngược lại khiến Từ Nam Chung nhớ tới chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây. Con gái thấy chuyện gì hay chắc cũng sẽ tâm sự cho người khác nghe. Cho dù là bầu trời xuất hiện một đám mây ngũ sắc, mấy cô ấy cũng sẽ chụp rồi chia sẻ cho người khác xem cùng.
“Em thấy người quản lý tạm thời bây giờ không ổn lắm.” Trần Uyển Ước vừa than thờ vừa giảng đạo, “Lúc ở nước E tốt bao nhiêu, Thu Đường giúp em được rất nhiều chuyện.”
Vừa dứt lời, hàng ghế sau đột nhiên phát ra tiếng. Điện thoại đang cầm trong tay rơi trên mặt đất từ lúc nào, Từ Nam Chung không định nhặt, đầu ngón tay anh nắm ghế trước, “Cô vừa nói ai? Thu Đường?”
Trần Uyển Ước sững sốt, “Đúng vậy, thì sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.