Yên lặng như chết.
Mấy người bạn ngồi cạnh Hạ Kỳ Sâm lặng lẽ rút lui, tránh để lửa khỏi lan tới người mình, dời qua chỗ an toàn rồi thì nhiều chuyện nhìn qua bên này, làm quần chúng ăn dưa. Từ Nam Chung ngồi đối diện ung dung cầm ly rượu lên nếm thử một hớp, cười trên sự đau khổ của người khác, tò mò không thua kém ai cả.
Phát hiện không còn chỗ nào dựa dẫm, Hạ Kỳ Sâm đặt ly rượu xuống, không lộ ra biểu cảm, nhìn cô gái hùng hổ dọa người trước mắt, giả bộ bình tĩnh: "Uyển Uyển, sao em tới đây?"
Đáng lẽ giờ này cô vợ nhỏ phải ở nhà, tự nhiên lại tới đây chém giết, nhất định có vấn đề. Không biết Trần Uyển Ước có giận dữ lắm không mà cô lại tỉnh táo đứng tại chỗ, không nhúc nhích, siết chặt lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cô đã chừa lại mặt mũi cho anh, không làm chuyện gì quá đáng, không làm rùm beng lên. Nghe giọng anh thản nhiên như không có chuyện gì, cô không nói câu nào, xoay người bỏ đi.
"Uyển Uyển —— "
Hạ Kỳ Sâm đứng dậy kéo cánh tay cô lại, nhíu mày. Lúc anh đứng lên, mùi rượu và thuốc lá bay thẳng vào mũi cô. Hai mùi này và mùi canh dinh dưỡng, à không, canh bà bầu hoàn toàn đối lập.
"Chị dâu, chị tức giận rồi hả?" Mấy thằng bạn xấu trêu ghẹo, "Tụi em làm chứng, anh Sâm tuyệt đối không giấu chị dâu lén phén bên ngoài đâu. Anh ấy chỉ tới đây uống vài chén rượu thôi."
Mấy người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051851/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.