Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
“Ha ha, ngươi có thấy nét mặt Tiểu Lạp Tử hay không, rất giống thấy quỷ á, mắc cười chết người đi được, ha ha...” Thịnh Bảo Khánh bất cần hình tượng, cười đến ngã trái ngã phải.
“Hi, cục cưng của ta cười rộ lên thật là đẹp mắt, nên cười nhiều mới phải.” Thấy hoàng đế mình yêu nhất cười to, Bạch Lăng Phi yêu thương cầm tay y.
“Câm miệng! Ít vờ vĩnh đi, tên hỗn đản nhà ngươi luôn chọc trẫm tức giận chết khiếp, muốn trẫm cười sao nổi?”
“Hảo hảo, sau này bản công tử cái gì cũng nghe lời ngươi, tuyệt đối không chọc ngươi tức giận có được không?” Bạch Lăng Phi cười cười lấy lòng.
“Hừ, ngươi cũng thức thời đó, rốt cục đã chịu lĩnh giáo long uy trẫm rồi.” Thịnh Bảo Khánh hất cao cằm, vẻ mặt đắc ý.
“Phải phải, lĩnh giáo lĩnh giáo, để lập công chuộc tội, tướng công mời cục cưng đến『Thiên Hương Lâu 』ăn Vân Tâm lê hoa cao ngon nhất thiên hạ. Lê hoa cao của nơi này ngay cả sư phụ kén chọn nhất của ta còn thích ăn ế, cục cưng nhất định nên ăn thử chứ hả?”
“Hừ, trẫm đã sớm ăn qua, hoàng thúc cũng thích ăn lê hoa cao ở Thiên Hương Lâu, trước đây thường mang tiến cung cho trẫm.”
“Thế á? Nhìn không ra cái lão đầu nghiêm trang, bất cẩu ngôn tiếu kia, cũng sẽ thích loại điểm tâm cỏn con này a?”
“Không được nói bậy! Cái gì lão đầu, hoàng thúc mới bốn mươi hơn mà thôi.” Thịnh Bảo Khánh trừng mắt liếc hắn.
“Tóc tai đều hoa râm cả, không phải lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thuong-lien-thuong/182317/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.