Editor: Phương Nam công tử Beta-reader: Tử An tiên sinh Thịnh Bảo Khánh hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, lạnh lùng mở miệng nói, “Bãi giá hồi cung, tối nay… Truyền Vân quý phi thị tẩm!” Bầu trời tĩnh lặng. Ánh trăng nhẹ nhàng rơi phía trước cửa sổ. Trong thâm cốc u tĩnh, mơ hồ có thể thấy một toà nhà giản đơn, nhưng người trong nghề vừa nhìn là biết ngay tiểu viện được thợ khéo tay xây dựng cực kì cẩn thận… “Sư phụ, ngươi rốt cuộc lúc nào mới thả ta đi a?” Bạch Lăng Phi không kiên nhẫn khoanh hai tay trước ngực, “Ta vì chúc thọ đã cùng ngươi uống suốt ba ngày ba đêm rồi. Ngươi rốt cuộc uống đã chưa hả?” “Uống đã chưa á? Ha ha… Thiếu! Vĩnh viễn cũng không đủ! Vi sư rất cao hứng đó… Ha ha… Vương bát đản… Nghĩ không ra nhà ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay nha… Ha ha…” Nam nhân đầu đầy tóc bạc đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài. Bạch Lăng Phi thấy thế không khỏi bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã. Xem chừng sư phụ thực sự là say không nhẹ, không hiểu làm sao lại cười khoa trương như vậy? Sư phụ một tay nuôi nấng hắn lớn lên, hắn từ nhỏ đến lớn còn chưa từng thấy qua y hài lòng cười to như vậy nha. Xem ra dâng tín vật của tam đại mỹ nhân làm thọ lễ, sư phụ thực sự rất thích. Nhất là Vân quý phi tặng song phi long phượng bội kia, sư phụ càng yêu thích không buông tay, hầu như là cả ngày cầm trong tay thưởng thức. Bất quá thích cứ thích, thưởng thức cứ thưởng thức, cũng không nên muốn vui chơi đến mức vừa khóc vừa cười nha. “Ô… Vương bát đản… Ngươi càng quý trọng cái gì, ta lại càng phải phá hủy cái đó… Ha ha… Báo ứng báo ứng a… Ngươi khóc đi… Ngươi tức giận đi… Ngươi — lại giết ta đi… Ô… Vương bát đản trời đánh nhà ngươi…” Nam nhân vừa khóc vừa cười ghé vào trên bàn, dần dần im re… Trời ạ, cuối cùng cũng ngủ rồi. Bạch Lăng Phi không khỏi vỗ tay vui mừng. Bất quá… Hình như ngữ khí sư phụ mắng chửi người nghe như cục cưng nhà ta nga, hi. Nghĩ đến tiểu bảo bối mình nhất “Tố” chung tình kia, Bạch Lăng Phi từ đáy lòng liền ngứa ngáy. Chỉ mới ly khai cục cưng hắn vài ngày, hắn lại bắt đầu nhớ nhung rồi. Loại tình huống này thật đúng là chưa từng có trước đó a. Hắn từ trước đến nay chơi hoa, ngắt lá không luyến lưu, thế nhưng không nghĩ tới việc bị cây cỏ quấn chân, í, không, cục cưng hắn đâu phải là cây, chính là đại thụ che trời a! Nghĩ đến thân thể cục cưng cường tráng rắn chắc nhưng đầy quyến rũ, nước bọt Bạch Lăng Phi đều muốn chảy xuống. Mặc kệ hết, đêm nay hắn nhất định phải chạy về suốt đêm để gặp tâm can hắn! “Sư phụ, ngươi là say thật hay say giả a? Mau tỉnh lại. Ngươi thua cuộc rồi, còn nợ ta một phần thưởng nha.” Bạch Lăng Phi cố sức đẩy đẩy y. “Ân… Đừng ồn… Để ta ngủ… Phi nhi tự mình đi lấy đi…” Nam nhân tay chỉ chỉ góc tường. “Hi, sư phụ, ta đây liền không khách khí đâu.” Bạch Lăng Phi đi nhanh đến mở ra ngăn tủ gỗ đặt ở góc tường làm toả ra hào quang chói mắt. Ngăn thứ nhất của tủ gỗ đều là vàng bạc châu báu quí giá. Bạch Lăng Phi đi giang hồ mấy năm, giao du rộng, xem qua trân bảo tuyệt đối không ít, nhưng còn chưa xem qua kỳ trân dị bảo gì đó được sư phụ cất giấu bằng được. Xem ra hoàng cung đại nội có cất dấu cũng không hơn nổi cái này đâu. Ngăn thứ hai của tủ gỗ lại là võ công bí kíp. Sách bí truyền chỉ cho chưởng môn các môn phái. Thật không hiểu làm sao sư phụ cầm trong tay nha, kẻ khác dù tìm mọi cách cũng không thể có được. Về ngăn thứ ba của tủ gỗ, mới có thứ Bạch Lăng Phi muốn lần này. Nhanh tay đem mấy bình nhỏ bỏ vào trong ngực áo, Bạch Lăng Phi đi đến bên cạnh nam nhân, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bờ vai của y, “Sư phụ, ta đi đây. Ngươi nhớ tự bảo trọng thân thể, lần sau ta sẽ mang cục cưng của ta đến gặp ngươi.” Nam nhân không hề hưởng ứng, tựa hồ ngủ thật là say rồi. Bạch Lăng Phi vốn có ý định bay đi. Nhưng khó thấy cảnh sư phụ hắn say đến bất tỉnh nhân sự, đột nhiên trở nên nhạy bén, làm một việc hắn vẫn muốn làm, nhưng chưa từng có cơ hội thực hiện… Thật cẩn thận nhanh tay xoa mặt sư phụ, trên tay truyền đến xúc cảm có hơi kỳ lạ, dường như mơ hồ chứng minh suy đoán của Bạch Lăng Phi. Lúc hắn còn muốn tiếp tục tìm kiếm càng nhiều chứng cứ thì, tay lại bị một bàn tay mềm yếu không xương giữ lại — “Muốn chết sao?” Nam nhân ngay cả mắt đều lười mở, nhưng ngữ khí băng lãnh không có chút sụt sịt. “Hắc hắc, sư phụ, đồ nhi nào dám a. Ta là thấy trên mặt ngươi có con muỗi không biết sống chết, nên ta…” “Không biết sống chết chỉ sợ là nghiệt đồ nhà ngươi đó, còn không mau đi?” “Dạ dạ, sư phụ, vậy lần này đồ nhi thực sự đi, ngươi hãy bảo trọng a.” Bạch Lăng Phi bị sư phụ chụp mạnh tay, len lén nắn bóp cổ tay không ngớt, thế nhưng vẫn biểu hiện ra bộ dạng tiêu sái cười cười. Quên đi, lần sau có cơ hội thử lại vậy, bây giờ nhanh chóng tặng lễ vật cho cục cưng mình quan trọng hơn. Vài ngày không gặp rồi, cục cưng của ta có hay không ngày đêm nhớ nhung bản công tử ni?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]