Ẩn sâu trong rừng cây bí hiểm… Một chất giọng ưu mỹ mê người phát ra tiếng than nhẹ rấm rứt… “A a… Không nên…. Không nên mà…. Buông….. Ta sắp chết…. Tỷ phu…. Để ta bắn đi…. Cầu ngươi đó… Tỷ phu.” Băng sơn mỹ nhân một đầu bạc trắng nằm ở dưới thân nam nhân, hai mắt đẫm lệ lưng tròng lớn tiếng cầu xin. “Khanh Khanh, để tỷ phu đi vào cái đã, rồi cho ngươi bắn… Có được hay không…” “Ô… Không nên… Đã lâu không có làm mà… Ta sợ đau đó…” “Thì ra là vì chuyện này a… Đừng sợ, Phi nhi hiếu thuận chúng ta lắm, sớm đã tặng ta bí dược tuyệt hảo, Khanh Khanh tuyệt đối sẽ không đau nhức đâu.” Nam nhân cực lực trấn an. “Phi nhi ghê tởm, bán đứng sư phụ!” “Khanh Khanh hiểu lầm Phi nhi rồi, hắn là có ý tốt thôi. Tâm can của ta à, cầu ngươi đó, tỷ phu muốn ngươi đến điên rồi… Có được hay không?” “Ân… Vậy tỷ phu nhẹ một chút, nếu làm ta đau nhức, liền không bao giờ… để ý ngươi nữa.” Không ai có thể nghĩ đến băng sơn mỹ nhân lạnh lùng thế nhưng lại làm nũng khả ái như vậy. “Không có, tỷ phu sẽ rất ôn nhu mà… Khanh Khanh của ta…” “Hừ ân… Chậm một chút… A a… Tỷ phu… Tỷ phu…” “Khanh Khanh… Đau không?” “Hừ ân… Không đau…” “Thế tỷ phu có thể đi vào sâu thêm chút không?” “Ân a a —— hảo sâu hảo sâu a —— ô… Tỷ phu thật xấu… Nhẹ một chút… Tỷ phu… A… A… Không được…” “Cáp Aha a… Bản vương chịu không nổi nữa… Khanh Khanh… Khanh Khanh của ta…” “Ô… Sướng quá xá… Sướng quá xá… Cố sức… Lại dùng lực… Tỷ phu… Tỷ phu…” “Khanh Khanh… Khanh Khanh…” Hai người tại góc rừng bí hiểm liều mạng triền miên, thoả thích rong chơi trong thiên đường cực lạc biến mất đã lâu, hồn nhiên không phát giác ra vẻ mặt đờ đẫn của bản thân đã bị hai người vãn bối nhìn lén hết trơn hết trọi… “Hi, cục cưng, đẹp ha?” Bạch Lăng Phi nhìn người trong lòng đang đực mặt ra mà cười cười hỏi bên tai. “Biến thái nhà ngươi không có luân lý đạo đức! Ngay cả sư phụ của mình còn dám dòm lén! Trẫm muốn méc sư phụ ngươi.” “Hi, đi nói a, chính ngươi cũng nhìn lén hoàng thúc mình, hay là ta cũng nên đi méc hoàng thúc ngươi luôn nhở?” “Không nên!” Nếu như để hoàng thúc y biết, y còn không phải bị tụng đến cái lỗ tai sưng lên luôn. Thịnh Bảo Khánh sợ nhất chính là hoàng thúc y thuyết giáo. “Hi, tục ngữ nói chí lí, nước phù sa không chảy trên ruộng nhà người, bọn họ không cho chúng ta dòm thì cho ai dòm a? Đúng không nào?” Bạch Lăng Phi hùng hồn bày ra dáng dấp cứ như đúng rồi. Thịnh Bảo Khánh nghe vậy nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã. Thực sự là đủ rồi, trò ngụy biện gì hắn cũng xoắn được tất. “Hi, cục cưng cam chịu chưa? Kỳ thực chính ngươi cũng thấy rất sướng rồi, nếu như bất quá còn ghiền xem nữa, tướng công biết còn có một chỗ cũng bày trò hay cho xem nga.” “Ngươi lại muốn làm cái quái gì nữa đây?” “Ha ha, theo ta đi chẳng phải sẽ biết sao.” ~~~~~~~~~ “Hừ ân… Thạch ca ca… Thoải mái sao?” “A a… Hảo sướng… Tiểu Trinh, ngươi là ngon nhất đó…” Núp phía sau một gốc cây đại thụ, có tiểu vương gia được tụng xưng “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử” quỳ trên mặt đất, uốn éo hai tay, trên dưới xóc lọ nam căn của nam tử âu yếm cùng thường nhân bất đồng… Mẹ ôi, Đó… Đó là cái gì vậy? Thịnh Bảo Khánh trừng đến tròng mắt sắp rơi xuống luôn. Trước đây y chưa bao giờ tin rằng cái tên Thạch Đại Đầu ngu ngốc kia sẽ là vương tử mất tích nào đó của Song Long quốc, nhưng mà hiện tại… Bằng chứng như núi, không tin không được… “Hi, cục cưng, hiện tại biết nguồn gốc hai chữ ‘Song Long’ chưa? Thạch Đại Đầu là Song Long đại thần chuyển thế, thế nên mới là mãnh nam có lưỡng căn tiểu kê kê đó nha.” “Yêu quái… Y là yêu quái! Trẫm hiện tại càng không thể đem tam đệ giao cho y được!” “Ta van ngươi, tam đệ ngươi trời sinh dị bẩm, kết hợp với tên Thạch Đại Đầu tính dục siêu cường kia chính là đẹp đôi nhất luôn, tục ngữ nói trúng phóc, nồi nào úp vung nấy, thực sự là đúng đến không thể đúng hơn, ngươi nên ít quan tâm đi.” “Thế nhưng trẫm…” “Lúc rảnh rỗi lo lắng thay người khác, không bằng quan tâm tướng công thân yêu của ngươi đi.” Bạch Lăng Phi mang người trong lòng đi tới một cái hồ duyên dáng, ôm y xuống ngựa. “Đến đây đi, ngươi lần trước đáp ứng ta một chuyện, hiện tại sẽ thực hiện ha.” Bạch Lăng Phi thảnh thơi tựa vào thân cây. “Cái gì?! Hiện tại á?” Thịnh Bảo Khánh nghe vậy hoảng hốt. “Đúng vậy, là hiện tại, ở ngay chỗ này nè.” Sắc mặt Bạch Lăng Phi chuyển thành vô lại. “Ngươi điên rồi? Đây chính là ban ngày ban mặt, vạn nhất có người đuổi theo con mồi đến nơi đây, phát hiện thì làm sao bây giờ?” “Hi, chính là muốn thiếu chút nữa bị phát hiện mới kích thích… Mặc kệ, lại nào lại nào, tướng công chờ đến sắp chết rồi ế, ngay cả nằm mơ cũng phải suy nghĩ.” Bạch Lăng Phi ôm thắt lưng hoàng đế, bắt đầu khiêu khích khẽ hôn cái lỗ tai mẫn cảm của y, ở cần cổ y không ngừng hạ xuống từng nụ hôn nồng nhiệt. “Là ngươi nói nha, quân vô hí ngôn, chuyện ngươi hứa hẹn, hiện tại sẽ thực hiện ác…” Môi nam nhân vừa nóng vừa tê dại, y chang dòng điện chạy tán loạn trên lưng, thắt lưng đương kim thiên tử không khỏi một trận mềm yếu, bủn rủn mà chậm rãi quỳ gối trên mặt đất… “Cục cưng ngoan, lại đây, hảo hảo nhìn… Cự long tướng công muốn xuất động rồi.” Bạch Lăng Phi một tay nâng cằm hoàng đế, một tay móc ra cự căn hoành tráng của mình, trên mí mắt hắn, ngạo nghễ nháy nháy mắt. “Có phải hay không thoạt nhìn rất ngon lành?” Bạch Lăng Phi cười tà, “Chờ không nổi muốn ăn vào một miếng, đúng không? Cục cưng dâm đãng của ta.” Bạch Lăng Phi đưa dương cụ thật lớn đang dần dần cương của mình nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt hoàng đế. Rõ ràng động tác dâm loạn như vậy, vì sao trẫm không cảm thấy ghê tởm, trái lại cảm thấy vui sướng khó có thể phát biểu? Thịnh Bảo Khánh ngươi thật là bệnh hoạn! Hoàng đế nghĩ bản thân đã sa đoạ đến cực điểm nhịn không được oán hận trừng mắt tên đầu sỏ gây nên. “Còn dám trừng ta? Mau vươn đầu lưỡi ra, hảo hảo liếm liếm tướng công…” Bạch Lăng Phi quy đầu to như quả trứng chim của mình để ở đôi môi nam nhân, không ngừng mà cọ xát. “Lẹ a, nếu không liếm, tướng công liền trực tiếp cắm vào ế.” Ô… Hỗn đản hạ lưu này! Bởi vì sợ bị cự căn quái vật chọc thủng yết hầu, đương kim thiên tử cao nhất, được vạn dân kính ngưỡng, không thể làm gì khác hơn là rưng rưng vươn đầu lưỡi, một chút rồi một chút mà liếm lên. “Hừ ân… Sướng… Đầu lưỡi cục cưng giỏi quá… A a… Đúng, là nơi ấy… Liếm mạnh thêm một chút… Cáp Aha a…” Quy đầu mẫn cảm bị đầu lưỡi mềm mại của nam nhân liếm đến dâm thủy chảy ròng, Bạch Lăng Phi nắm tóc hoàng đế, ngẩng đầu lớn tiếng rên rỉ… Khuôn mặt nam nhân đầy dâm loạn vui sướng, đẹp đến khó có thể hình dung. Hoàng đế uy đức quỳ trên mặt đất hai tay nắm cự căn y chang sắt nóng, ánh mắt dần dần mê loạn, đầu lưỡi bắt đầu ra sức đùa nghịch lấy lòng nam nhân. “A a… Thật thoải mái… Thật thoải mái… Cục cưng, tướng công hảo yêu ngươi… Ngươi yêu ta không? Yêu không?” Cái tên ngu ngốc này! Hỏi vấn đề ngu ngốc gì thế này? Thịnh Bảo Khánh tức giận thiếu chút nữa đem gì đó trong miệng một phát cắn đứt. Hắn cho rằng trẫm là tùy tiện quỳ trên mặt đất liếm kê kê cho người ta sao? Nếu không phải hắn, đổi lại nếu như những người khác dám đưa ra yêu cầu này, trẫm sớm đã đưa đi lăng trì xử tử, tru di cửu tộc rồi. Tên vương bát đản này còn dám hỏi trẫm như vậy?! “Cục cưng rốt cuộc có yêu ta hay không? Yêu hay không?” Bạch Lăng Phi vẫn không biết sống chết không ngừng truy vấn. “Nga, câm miệng!” Để khiến nam nhân bớt dài dòng, hoàng đế anh minh cơ trí của chúng ta quyết định thật nhanh, hé miệng, một phát đã đem cái “Nghiệt căn” kia hút vào —— “Nga nga nga —— sướng chết mất!” Bạch Lăng Phi phát sinh rống la thống khoái, quả nhiên không rảnh tiếp tục truy vấn nữa. Hừ, cho ngươi biết lợi hại của trẫm. Thịnh Bảo Khánh cực lực mở lớn hàm nuốt vào càng nhiều phần, học hỏi phương thức hắn khẩu giao cho mình lần trước, phun ra nuốt vào côn thịt nam nhân, khiến Bạch Lăng Phi quả thực sướng quéo người luôn. Nhìn đế vương tôn quý không gì sánh được quỳ trên mặt đất ra sức lấy lòng mình, Bạch Lăng Phi vừa cảm động vừa yêu thương, kích động kéo lấy đầu tóc y, điên cuồng xoay lắc thắt lưng một trận, đạt được cao trào không gì sánh kịp —— “Nga nga nga —— cục cưng —— tướng công muốn bắn cho ngươi —— “ Bạch Lăng Phi kêu to đem vài cỗ tinh dịch đặc quánh cuồng nhiệt bắn vào miệng người trong lòng, lại mạnh mẽ rút ra bắn tiếp trên mặt nam nhân… Tinh dịch trắng đục phun tung toé trên khuôn mặt dương cương màu đồng của hoàng đế, yêu mị đến làm cho tim đập nhanh… Bạch Lăng Phi nhịn không được thú tính nổi lên, lại đem nam nhân xô ngã xuống đất, hung hăng thao y vài lần, bắn tinh tràn đầy mông hoàng đế… Sau khi hồi cung, Bạch Lăng Phi dám bắt buộc hoàng đế đáng thương len lén ban phong hào “Thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ” cho hắn. Lý do của hắn là, hắn không chỉ “Bắn” xa, “Bắn” nhiều, còn “Bắn” hạ “Thiên long” thiên hạ cao nhất, độc nhất vô nhị. Phong hào “Thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ” tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng! Đương kim thiên tử nghe vậy rốt cục bị triệt để đánh bại luôn… Mà thôi thôi, ai kêu trẫm trót yêu thương một tên lưu manh hạ lưu cả gan làm loạn, vô pháp vô thiên, đối với mình “Muốn thượng liền thượng” ni? Đương kim thiên tử thầm mắng bản thân đáng đời lộ ra một nụ cười vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ, lần đầu chủ động dâng lên đôi môi của y… ————– Trong Ngự Long điện, hôm nay lại cảnh xuân vô hạn… Hoàng đế uy đức của Thịnh tông vương triều tại vị ba mươi năm. Suốt đời cần chính trị quốc, ban ơn thiên hạ. Sau khi truyền ngôi cho nhi tử duy nhất —— con trai của Vân Quý Phi, từ nay về sau mang theo Bạch tướng quân đã yêu nhau nhiều năm vân du tứ hải, trải qua ngày tháng thần tiên tiêu dao khoái hoạt… ~ Chính văn hoàn ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]