Nguyệt Thiền ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng, truyền đến chỉ là cơn đau ở bả vai. Vết thương ăn sâu vào da thịt, khiến cô vừa khó chịu vừa đau, Nguyệt Thiền cố lấy lại tinh thần, cô suy nghĩ:
[Việc này chẳng thể trách ai, mình khóc cái gì chứ, mình đâu có yếu đuối đến vậy.]
“Ngồi im để anh xem nào.”
Nguyệt Thiền nghe thấy giọng của anh, liền ngước mắt lên nhìn.
Quang Viễn đã trở lại cùng hộp sơ cứu, không rõ anh lấy cái hộp đó từ đâu, Quang Viễn quỳ xuống, cẩn thận sơ cứu vết cắn sâu. Đúng là rất sâu, phần da thịt còn in rõ vết cắn, anh không ngờ mình lại làm ra loại chuyện như thế này, trong thâm tâm sinh sôi cảm xúc áy náy.
Quang Viễn cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, sát trùng rồi bôi thuốc, không thể để cô vì anh mà có sẹo. Trong ánh mắt tràn đầy tia dịu dàng, mang theo chút buồn tủi áy náy, Nguyệt Thiền không khóc nữa, cô không muốn trách Quang Viễn.
Nhưng lời nói ra lại hoàn toàn khác:
“Mạc Quang Viễn, anh là người xấu.”
Quang Viễn không chối, anh thực sự không tốt, một người như Quang Viễn sao có thể xứng với chữ tốt cơ chứ. Anh thoa thuốc xong, cẩn thận dán băng cá nhân cho Nguyệt Thiền, bây giờ mới đáp lại cô:
“Ừ, là anh không tốt, anh sai rồi, đừng ghét anh.”
Quang Viễn đứng dậy, anh xoa đầu Nguyệt Thiền, lời nói mang theo ý muốn dỗ dành:
“Em đừng khóc nữa, anh xót lắm.”
Cô ngước mắt lên nhìn Quang Viễn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550615/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.