"..."
Nguyệt Thiền đập một phát vào tay anh, nghiêm giọng:
"Ai cần."
Quang Viễn thu tay lại, cười tươi:
"Vợ chứ ai."
Nguyệt Thiền nhíu mày, cô đáp:
"Cần đâu mà cần, tôi nói khi nào?"
Quang Viễn vẫn bình tĩnh trả lời:
"Là anh nói, vợ đừng ghét anh, anh thương vợ nhất."
Nguyệt Thiền không chịu được, cô muốn véo mỏ cái người suốt ngày chỉ mở miệng ra là ngập đường thế này.
Quang Viễn đứng dậy, anh chỉ tay về phía chiếc tủ bên tay trái, ôn nhu nói:
"Này, thế nếu em không thích, thì anh ra ngoài, quần áo ở đằng kia nha."
"Anh đợi em."
Từng cử chỉ của Quang Viễn đều vừa vặn ưu nhã, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều nhiễm một tia vui vẻ. Nguyệt Thiền nhìn anh rời đi, mi tâm nhíu chặt, trong lòng có chút cảm xúc kì lạ.
Bên ngoài, anh liếc nhìn cánh cửa, ánh mắt tối ngầm, ánh xanh đen đẹp đến điên đảo. Yết hầu khẽ khàng chuyển động, lăn qua lăn lại, Quang Viễn để lộ ra nụ cười tươi đẹp mà giảo hoạt, anh khẽ lên tiếng:
"Nguyệt Thiền, người vẫn đáng yêu như vậy." (2
Quang Viền thở dài một hơi, nghĩ ngợi trong tâm:
(Thật tình, chỉ là giả vờ ngã, ai ngờ lại đau thật. Nhưng không hề hấn gì, hôm nay chẳng phải là được chạm vào cô ấy rồi sao, cũng được gọi là tăng chút hào cảm.]
Nguyệt Thiền trong phòng, vẫn cảnh giác, cô không thể loại bỏ tình huống anh tùy tiện xông vào, giống như hồi
Nguyệt Thiền đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550599/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.