Đến đây, Nguyệt Thiền mới thắc mắc, nàng hỏi:
"Ta đã thích ngươi rồi, thế ngươi cho ta biết tên đi."
Chỉ thấy nữ tử nhìn nàng, rồi lại khom người xuống, mái tóc đen dài có hương hoa, làm cho người ta mê đắm.
Thấy bị bắt chờ, Nguyệt Thiền không chịu được, mau chóng nói:
"Sao không trả lời?"
Nữ tử im lặng, lấy ra từ trong túi phải một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn vương trên tóc Nguyệt Thiền. Bên tai truyền đến thanh âm:
"Khương Minh Dao."
Nữ tử vừa nghe, đã vội đứng thẳng, nàng ta đưa vào tay Nguyệt Thiền cái khăn. Rồi nói:
"Phải đi rồi, rất mong được gặp lại người, tiểu cô nương."
Lời này vừa xong, đã thấy người chẳng còn trước mắt, giống như một cơn gió đông.
Nguyệt Thiền tức tối, luyến tiếc, nàng nghĩ:
[Nói đi là đi như vậy à? Ta không chịu.]
Mãi nàng mới có người chơi cùng, giờ lại nói đi là đi, lần đầu tiên trong cuộc đời, Nguyệt Thiền thấy rõ cảm giác bị bỏ rơi.
"Tiểu thư, người đây rồi, làm nô tì tìm mãi."
Bên tai nàng truyền đến tiếng gọi thân quen của nha hoàn, Nguyệt Thiền tức lắm, tức lây sang hẳn người khác.
"Không phải ta nói đừng đi theo rồi sao."
Nha hoàn này quỳ xuống, đến gần bên Nguyệt Thiền.
"Trời ơi, sao người lại để quần áo bẩn thế này, sắc trời thì không tốt, nhiễm lạnh thì phải làm sao."
Nguyệt Thiền biết đây chẳng phải quan tâm, nàng biết nếu để nàng có chuyện, thì cái mạng nhỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550594/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.