Nguyệt Thiền toàn thân đau nhức, cô cố vùng ra, cơn đau dần biến mất. Thay vào đó là một cảm giác lạnh đến thấu xương, trên bả vai Nguyệt Thiền, cô cảm nhận được đang có thứ chất lỏng ghê tởm trên đó. Không dám nhìn, cảnh vật xung quanh như bị bóp méo, mọi thứ cứ không rõ ràng, cứ cuốn lấy nhau rồi biến mất vào hư vô. Cứ như nơi này không phải là thật, Nguyệt Thiền nhìn cảnh trước mắt, cô ngỡ ngàng trước những gì mình thấy.
Đây chính là trước cổng của biệt phủ, chính là chỗ cô đứng lúc nãy, mọi thứ như được lập lại. Nguyệt Thiền lần nữa quay đầu, đúng như suy nghĩ của cô, chiếc xe vẫn theo trình tự mà đi về bên tay phải. Không đợi người làm nói ra lời nào, Nguyệt Thiền đã vội vàng thúc giục.
"Tôi muốn về phòng, mau đưa tôi về phòng."
"Vâng, thưa phu nhân."
Giờ đây, Nguyệt Thiền đã trở lại phòng mình, cô leo lên giường. Ngả mình xuống nệm, muốn ngủ để quên đi chuyện ban nãy, Nguyệt Thiền nghĩ rằng mọi thứ chỉ là ảo giác, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng gặp thứ ảo giác đáng sợ đến vậy. Căn phòng vốn tĩnh lặng, nhưng lại vang lên thứ tiếng kì lạ, Nguyệt Thiền ngồi hẳn dậy, cô lùi sắt mình về phía chân giường. Không gian xung quanh lại lần nữa bị bóp méo, để rồi lại chỉ còn là một màu đen, Nguyệt Thiền chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Khi cô vừa rời giường thì chiếc giường cũng biến mất, Nguyệt Thiền bước đi trên nền đen, tâm trí bắt đầu rối loạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550589/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.