Nguyệt Thiền nhận ra lời mình nghĩ đã lỡ nói ra, gò má cô trong phút chốc tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu. Khác với Nguyệt Thiền, Quang Viễn lại bật cười, nụ cười làm người nhìn nhất thời rung động, thứ ánh sáng của đèn chùm chiếu lên hai con người. Ánh vàng mạ ấm áp như muốn sưởi ấm mọi thứ, nhưng cô lại cảm thấy lạnh gáy, cũng vì lời nói không chút phép tắc của mình.
Trong phút chốc Nguyệt Thiền rơi vào khoảng lặng, ánh mắt hơi cụp xuống vờ như nhìn thứ gì đó, thực ra lại chẳng chú tâm vào bất cứ vật gì. Quang Viễn hạ tầm mắt của mình nhìn lấy đôi tay đang đan xen vào nhau của cô, dường như nó có chút run rẩy, điều này lại khiến anh thích thú.
Quang Viễn nhấc từng bước chân dài mà đi tới bên Nguyệt Thiền, anh chuyển mình ngồi xuống ghế, chính là ngồi ngay bên cạnh cô, Quang Viễn cầm lấy quai bình, tỉ mỉ rót trà ra tách. Vu vơ hỏi Nguyệt Thiền:
"Vậy nếu anh là âm hồn, thì em có thể cảm thấy yêu anh không?"
Quang Viễn nói xong lời mình, anh nhấc tách trà lên uống một hớp rồi đặt lại nó về vị trí cũ, bốn phía của căn phòng lúc này tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ. Nguyệt Thiền không nhìn anh, cô nói:
"Có lẽ là không."
Quang Viễn dò hỏi:
"Bao nhiêu phần trăm là không thích."
"100%"
Quang Viễn khi đã có câu trả lời của mình, anh nói:
"Vậy thì, anh sẽ không bao giờ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550587/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.