Không tìm thấy tiểu vương gia bảo hạp!
Tin tức đáng sợ ấy đã lén lút làm rung động toàn bộ Khánh Tường vương phủ.
“Đáng thương quá, các ngươi có nghe nói gì không? Tiểu vương gia không tìm thấy bảo hạp thì cơm nước cũng không màng, nước mắt đầm đìa.”
“Đâu chỉ có thế, nghe Tiểu Quyên hầu hạ vương gia bảo, lúc tiểu vương gia không tìm thấy bảo hạp, cuồng tính quá, thiếu chút nữa đem bọn họ với thị vệ thân cận đi giết hết.” “Cha mẹ ơi! Đáng giận, là kẻ hỗn đản đáng chết nào làm tiểu thâu, dám can đảm đem vật quan trọng như tính mệnh của vương gia chúng ta đi chứ? Thật là vô lương tâm!”
“Nghe nói tiểu vương gia đã sai tất cả thị vệ bí mật điều tra, nhưng kết quả vẫn không thu hoạch được gì, tiểu vương gia muốn phát điên luôn.”
“Không được, như vậy còn tệ hơn, tiểu vương gia mà nổi điên, chúng ta làm thế nào cùng Hoàng Thượng công đạo?”
“Đấy, nếu tiểu vương gia có chuyện gì, chúng ta có mười cái đầu cũng không kham nổi.”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên nhanh đi bẩm báo với Hoàng Thượng.”
“Sư phụ, người làm gì mà nửa đêm vẫn không ngủ được, cứ liếc mắt đưa tình với cái hộp ấy thế?” Một thiếu niên diện mạo đáng yêu vô cùng đang leo lên giường, nghi hoặc hỏi.
“Cái gì mà liếc mắt đưa tình chứ? Sư phụ ta là đang nhíu mày nhăn mặt đấy!”
“Ác, sư phụ ngươi vì cái gì mà nhíu mày nhăn mặt chứ?”
“Ô…Hồng Tảo…Sư phụ sắp gặp đại họa…”
“Đại họa?”
“Là cái loại một khi bị túm được sẽ hiếp trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thau-lien-thau/197771/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.