Cố Kiến Thâm hăng hái nhìn tiểu đồng trong ngực. 
Y không mở mắt, lông mi thật dài hơi run run như cánh ve, sau đó đôi môi mềm khẽ mở, nói ra hai chữ tựa gió thu cuốn hết lá vàng: 
“Câm miệng.” 
Ý cười đáy mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, giọng nói ngày càng dịu dàng đa tình: 
“Nếu là sư thúc, ta có thể.” 
Thẩm Thanh Huyền mở choàng mắt, con ngươi hắc bạch phân minh phản chiếu cả bóng hình Cố Kiến Thâm. 
Hai người đối mặt, không ai nhường ai. 
Túc Vũ quay đầu nhìn bọn họ: 
“Sao vậy?” 
Thẩm Thanh Huyền cất giọng: 
“Thả ta xuống.” 
Cố Kiến Thâm trêu tức hỏi: 
“Thiếu gia không mệt?” 
Thẩm Thanh Huyền hơi dùng sức tránh khỏi ôm ấp của Cố Kiến Thâm, y đi nhanh về trước, đầu không quay lại, đương nhiên cũng không đáp lại câu nói kia. 
Túc Vũ đi phía sau, tiến tới cạnh Cố Kiến Thâm nhỏ giọng hỏi: 
“Triêu Yên bị sao thế?” 
Cố Kiến Thâm cong môi: 
“Là thuộc hạ chọc y mất vui.” 
Túc Vũ tò mò: 
“Thanh Thâm đại ca đã làm gì?” 
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm thân ảnh nho nhỏ đằng trước, cười đầy hàm súc khó hiểu: “Không làm gì cả.” chỉ nói nhiều mấy câu thôi. 
Túc Vũ hết sức buồn bực, chẳng qua nó cũng thấy rõ, Triêu Yên thực sự không giận, chắc là đang làm nũng với Thanh Thâm đại ca … 
Ai nha …… Nghĩ vậy, tiểu đào hoa lại bị manh đầy mặt! 
Trên thực tế, cả hai đều suy nghĩ quá nhiều, Tôn chủ đại nhân chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, nên mượn cơ hội rời đi. 
Về phần dăm ba câu của Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/198258/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.