Bình ngọc trong vắt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy thân bình. 
Cố Kiến Thâm hơi nghiêng người, ống tay áo đỏ thẫm đong đưa, hoa văn chìm lấp lóe, rượu ngon trút xuống như rơi xuống khắp ngân hà, quả nhiên tuyệt mỹ vô cùng. 
Thẩm Thanh Huyền khẽ vuốt cằm, lễ độ nói: 
“Đa tạ.” 
Cố Kiến Thâm cong môi, ý cười khẽ khàng làm cả đại điện ngập trong hơi nóng mịt mờ: 
“Mời.” 
Thẩm Thanh Huyền nâng ly rượu, tư thái thanh nhã, dáng vẻ uống rượu cũng không giống người khác, tựa như đây không phải vật phóng túng làm người ta mê say, mà là nghi thức đạo pháp mang phong thái của tiên nhân, đoan chính, cẩn trọng và thần thánh. 
Song vừa nghĩ tới đây là rượu, như thể một lớp lụa mỏng mây mù phủ lên dáng vẻ thần thánh ấy, khiến người ta có mong muốn xé nát chúng. 
Ý cười trong mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, khi y đặt ly rượu xuống, hắn lại rót đầy: 
“Tôn chủ cảm thấy thế nào? Vừa miệng không?” 
Thẩm Thanh Huyền đáp: 
“Cam lộ trong bình ngọc, hương rượu thơm nồng.” 
Cố Kiến Thâm lại rót đầy cho y: 
“Quá khen.” 
Bên trên đại điện, hai người nâng cốc nói lời vui, mọi người dưới điện lại bắt đầu đau thấu tim gan! 
Mắt đám người Diệp Trạm muốn xanh luôn rồi! Tên ác đồ ma tu này lại vọng tưởng chuốc say Tôn chủ! 
Đám người Kiếm Liên mắt đều đỏ luôn rồi! Thẩm Bạch Liên dối trá ra vẻ này lại để Bệ hạ tự mình rót rượu! Hết ly này tới ly khác! 
Sau đó cả bọn đều siết chặt tay, hổ thẹn tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/198251/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.