Tuy Cố Kiến Thâm nói vậy, Thẩm Thanh Huyền vẫn không tài nào hiểu được: một bức họa thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu.
Thẩm Thanh Huyền đã đánh giá thấp bản thân, cũng đánh giá thấp họa sư, càng đánh giá sai thẩm mỹ của đông đảo tu sĩ.
Cố Kiến Thâm dẫn y tới Tâm Vực, với hình dạng hai người hiện giờ, chẳng một ai phát hiện.
Thẩm Thanh Huyền bảo: “Tâm Vực lúc này loạn thật.”
Cố Kiến Thâm: “Vì duy tâm cả mà.”
Con đường xưng đế của Cố Kiến Thâm chẳng hề suôn sẻ, thậm chí phải nói lận đận vô cùng, bởi vì tu sĩ Tâm Vực duy tâm vấn đạo, nào cam nguyện bị người ta kiểm soát? Chưa kể còn là quân chủ chuyên chế bá đạo như Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền từng hỏi Cố Kiến Thâm chuyện này, lúc đó Cố Kiến Thâm bảo lấy bạo chế bạo, đánh tới khi họ tâm phục khẩu phục mới thôi. Đúng là có chuyện này thật, nhưng nó không phải nguyên nhân chính.
Trước khi bình định chiến loạn, thì phải phô bày bản lĩnh của mình, rồi dùng mị lực nhân cách thu nạp thủ lĩnh các tộc — ngấm dầm trong đó biết bao quyền mưu, để rồi cuối cùng thống nhất xưng đế.
Sau khi thống nhất vẫn chưa yên, Cố Kiến Thâm luôn dẫn đầu tuyệt đối về mặt cảnh giới, lại hết sức cần chính yêu dân, tuy hắn chẳng có lấy một đồ đệ (sau này mới có Tiểu Kim),nhưng khắp cả Tâm Vực, e rằng có hơn nửa số người từng được hắn chỉ điểm.
Hình thức đồng thể của quân – sư – hữu này mới là mấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342621/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.