“Còn mang được thêm nhiều bùn đất nữa hả …” Thẩm Thanh Huyền hỏi vô cùng cẩn thận, y chỉ hy vọng mình vừa nghe lầm.
Tiểu Kim Dương lại tưởng y lo cho nó, vội vàng bảo: “Dĩ nhiên được! Tớ có một cái bọc, có thể mang theo rất nhiều thứ!”
Thẩm Thanh Huyền lạnh lòng, không kiềm được hỏi tiếp: “Chắc nặng lắm hả?” Nếu quá nặng cậu không nên mang quá nhiều đâu biết chưa.
Tiểu Kim Dương hưng phấn nói: “Tớ không ngại!”
Tiểu tuyết liên: QAQ Nhưng tớ ngại!
Phải làm gì đây … Thẩm Thanh Huyền thiếu kinh nghiệm xã giao, lại không đành lòng khiến bạn mình buồn nên vô cùng khó xử.
Cũng may mà đây là việc ngày mai nên sầu, hôm nay hoa hướng dương chịu hết nổi, chỉ có thể mau mau về trát bùn.
Thẩm Thanh Huyền tiễn bước Tiểu Kim Dương, còn mình thì vừa nhìn chằm chằm nước hồ băng vừa sầu muộn: Nếu y có thể mang chút nước hồ băng ra ngoài, có phải y có thể ở đến tối không?
Hình như không cần, chỉ cần ở cùng Uyên, y vẫn có thể thoải mái như được ở trong hồ băng.
Thôi vậy, không nghĩ nữa, thời gian đã không còn sớm, vẫn nên ra ngoài sớm đi thôi!
Tuyết liên hút no nước, di chuyển khỏi hồ băng, vừa rơi xuống đất thì rễ biến mất, lại cúi đầu nhìn ngoại hình mình.
Nền đất loáng trong như gương, hoàn toàn phản chiếu cả thân hoa.
Cánh hoa màu trắng, mặc dù hơi xấu nhưng tràn trề sức sống, vẻ ngoài no nước trông rất xinh.
Thẩm Thanh Huyền lắc người bung xòe cánh hoa, sau khi xác nhận đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342604/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.