Thẩm Thanh Huyền sợ hết cả hồn!
Cửu tiên sinh là Cố Kiến Thâm, tuyệt đối cấm có sai.
Nine không phải Cửu tiên sinh, đồng nghĩa không phải Cố Kiến Thâm, vậy hai ngày qua y … Thẩm Thanh Huyền vẫn muốn thử lại Nine, song không dám nói thêm nữa.
Thử nghĩ xem, vào tuần trăng mật tân hôn, y lại sống trong say, chết trong chiêm bao cùng “tiền nhiệm”, bạn học lão Cố sẽ có tâm trạng thế nào?
Không cho nổ tung hoa đã là kỳ tích rồi biết chưa!
Sau lưng Thẩm Thanh Huyền bắt đầu phát lạnh … hiện giờ chẳng khác nào gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Y chẳng còn sức xem vòng tay, chỉ lo cuống cuồng, thay quần áo xong liền ra ngoài.
Cố Kiến Thâm đang đợi y, thấy y ra cũng chẳng thèm nhìn y, lập tức tiến về trước.
Thẩm Thanh Huyền có từng bị lạnh nhạt như vậy bao giờ đâu? Ngặt nỗi y đang chột dạ nên chẳng hơi đâu so đo, chỉ mau chóng theo sau.
Đình viện mỹ lệ nhưng u tĩnh, không mang hơi thở đường hoàng của hiện đại, mà giống chốn đào nguyên cách ly với thế nhân.
Bước ra khỏi đây, bên ngoài là một “khu rừng thép” mang vẻ đối lập cách biệt.
Như thể một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp pha lẫn mưa bụi thủy mặc, nghệ thuật tả thực và hình ảnh hư ảo lồng vào nhau, làm cảnh tả thực không còn chân thật, mà hình ảnh cũng không còn hư ảo như trước.
Cố Kiến Thâm mở cửa xe, rồi nhìn Thẩm Thanh Huyền: “Lên xe.”
Hắn cất giọng lạnh băng, ánh mắt cũng cực kỳ lãnh đạm, tư thái thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342584/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.