Đây là một “vấn đề có tính chất cắm sừng”, Đế tôn đại nhân nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn không rên tiếng nào, lập tức truy hỏi: “Rồi sao, chưa làm cho ta đúng không?”
Giờ thì hay rồi, từ vấn đề cắm sừng thành vấn đề đòi mạng, Cố Kiến Thâm thận trọng thăm dò bên bờ vực: “Đã qua lâu vậy rồi, ờm …”
Thẩm Thanh Huyền trợn mắt: “Vì thời gian quá lâu, nên Bululu màu vàng chết rồi?”
Cố Kiến Thâm: “…” Thăm dò thất bại!
Thẩm Thanh Huyền xoay người nhìn hắn: “Mặc dù ta đã quên ngươi, nhưng ta chăm sóc cho Tiểu Bạch rất tốt, lẽ ra Hạ Đình nên theo ngươi, vậy mà ngươi lại bỏ rơi hắn, hiện giờ ngay cả Bululu màu vàng cũng …”
Nếu để y nói nữa thì toi đời, Cố Kiến Thâm chuẩn bị ngủ dưới gầm giường suốt mấy trăm năm sau đi!
Đồng chí lão Cố bất đắc dĩ phải cầm mũ xanh lú nhú đã lâu, nâng trong tay chuẩn bị đội lên đầu bất kỳ lúc nào.
“Ờ thì … ta làm rồi, nó sống cũng tốt lắm.”
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền sáng rực: “Vậy nó đâu rồi?”
Cố Kiến Thâm bất chấp gian khổ nói ra: “Trước đó đã tặng em rồi.”
“Tặng ta?” Thẩm Thanh Huyền lẩm nhẩm, sau đó phản ứng thật nhanh, “Là Tiểu Kim Long!”
Cố Kiến Thâm đau đớn đáp: “Đúng vậy.”
Thẩm Thanh Huyền ngớ người, sau đó hưng phấn: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết?”
Cố Kiến Thâm buộc lòng nói: “Không phải ta quên mất sao.”
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Nó không phải Bululu à? Tại sao lại biến thành con rồng to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342576/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.