Từ đó Thẩm Thanh Huyền quên mất Cố Kiến Thâm, cũng hoàn toàn từ bỏ.
— Vì vướng bận thời niên thiếu mà lãng quên, mà từ bỏ.
— Vì quyến luyến thâm tình trước khi thành thánh mà lãng quên, mà từ bỏ.
Phong Tâm quyết hoàn toàn đột phá gông xiềng, đưa Thẩm Thanh Huyền thành thánh!
Hai năm ngắn ngủi, dị tượng phủ khắp trời, ánh sáng bạc gột rửa diễm sắc lưu lại nơi chân trời …
Cả Vạn Tú sơn như được sống dậy, tinh vân lượn lờ, biển xanh trời quang, cảnh đẹp không gì sánh bằng cùng lắm chỉ là một màu trắng rất nhẹ.
Mà người đứng trên núi, rực rỡ như trăng sáng trên trời.
Tất cả mọi người đều biết thế gian lại có thêm một vị thánh nhân.
Thẩm Liên Hoa của Vạn Pháp tông, rốt cục cũng đã thành thánh.
Cứ vậy, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm bỏ lỡ nhau, quên mất nhau, buông lẫn nhau, hướng về một cuộc đời dài dằng dặc lại không hề có mục đích.
***
Thẩm Thanh Huyền mở mắt, đặt tay lên ngực mình, nhưng đâu đâu cũng là nỗi đau chằng chịt như bị kim đâm.
Tuyệt vọng trong ký ức dường như gần ngay trước mắt, thống khổ khi bị lừa gạt, bị vứt bỏ như thể vẫn còn trỗi dậy một cách sống động trong huyết dịch.
Y cho rằng mình bị Cố Kiến Thâm đùa bỡn, cho rằng tất cả tình cảm mình đánh đổi đều bị lừa dối và xem là trò cười, cho rằng bản thân không tiếc từ bỏ mọi thứ để cố chấp sánh đôi cùng một người lại chính là ma quân lạnh tâm lạnh tình của Tâm Vực.
Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342573/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.