Họ kém nhau mười bảy tuổi, trong mắt nhân loại thì khá là dài.
Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ trong lòng, cũng biết mình sống lâu hơn người thường, nhưng Cố Kiến Thâm cũng có khả năng đó.
Đến lúc đó, y không thể không rời khỏi thế giới này vì tuổi già, mà để lại Cố Kiến Thâm Cố Kiến Thâm một mình ở đây mười mấy năm thì tội lắm.
Ngay cả thời gian ngắn ngủi như thế, Thẩm Thanh Huyền cũng không đành lòng để hắn cô độc một mình.
Suy nghĩ của y là thế, nhưng vào tai Cố Kiến Thâm lại mang một hàm nghĩa khác.
Thẩm Thanh Huyền để ý chênh lệch tuổi tác giữa họ, nếu để ý, có phải nghĩa là y …
Cố Kiến Thâm rất sợ tự mình đa tình, cho nên chẳng dám nghĩ nhiều, rồi dứt khoát đồng ý: “Được!”
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền ánh lên ý cười, như tỏa sáng dưới những tia nắng vỡ vụn, y lại hỏi hắn: “Cậu có biết nó có nghĩa gì không?”
Cố Kiến Thâm chỉ lẳng lặng nhìn y, mắt quên cả chớp.
Thẩm Thanh Huyền thì thầm: “Nghĩa là, ba mươi năm sau cậu phải đối mặt với một ông già, qua ba mươi năm nữa cậu phải rời đi cùng người ấy, dù còn sống được mười mấy năm nữa, cậu vẫn phải cùng tôi …”
Trong lòng Cố Kiến Thâm vỡ òa vì vui sướng, hắn chỉ quan tâm một việc: “Anh sẽ ở bên tôi sao?”
Thẩm Thanh Huyền bước lên bậc thang cuối cùng, ôm mặt rồi hôn hắn.
Tất cả ngôn từ đều không chống cự nổi nụ hôn triền miên này.
Không ở bên nhau, thì cần gì hỏi những điều ưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342551/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.