Nhằm thể hiện bản thân tuổi trẻ dồi dào, thân thể cường tráng, Thẩm Thanh Huyền dồn hết sức, kiên quyết không nương tay, thề phải bơi tới đảo đầu tiên để thắng cuộc so tài này.
Y hưng trí bừng bừng như thế gợi hứng thú cho Cố Kiến Thâm, hai người bơi với nhau vào ngày cuối cũng rất tuyệt.
Nhưng sau khi Thẩm Thanh Huyền cởi áo thì suy nghĩ này chẳng còn nữa.
Gì mà bơi lội, gì mà thi đấu, gì mà thua với thắng, Cố Kiến Thâm hoàn toàn không nhớ được gì.
Trước mắt hắn chỉ có thân thể xinh đẹp được ánh mặt trời mơn trớn, trắng nõn, nhẵn nhụi, đường cong tuyệt đẹp … được trời cao ưu ái.
Thẩm Thanh Huyền làm nóng người, giục hắn: “Nhanh lên!”
Cố Kiến Thâm hoàn toàn không biết mình đã dời mắt bằng cách gì, hắn cũng không biết mình có hoạt động cổ tay hay không, thế nhưng khi xuống nước, nước biển lành lạnh đã kéo thần trí hắn về, giúp hắn bơi nhanh về trước.
Hắn không muốn thắng, nhưng cũng không dám dừng ở phía sau.
Vừa nghĩ tới đằng trước là Thẩm Thanh Huyền, nhớ đến cơ thể y, và y đang ở gần trong gang tấc, cảm giác khô nóng điên cuồng ấy thổi quét toàn thân, khiến cho cả linh hồn cũng trở nên nóng bỏng.
Hắn ra sức bơi, nhất định phải tranh hạng đầu, Thẩm Thanh Huyền cũng không chịu thua, đuổi theo hắn sít sao, thậm chí khi hắn cảm thấy mệt thì vượt qua hắn …
Khi hai người bơi ngang nhau, Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn rồi nhếch môi cười.
Dưới ánh mặt trời sáng rỡ, mái tóc đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342537/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.