Cứ thế, Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm camera cả buổi trưa.
Y không gọi điện cho bảo mẫu, y muốn xem đứa bé này có thể kiên trì bao lâu.
Mới có ba tuổi, tính bền này ở đâu ra? Mới ba tuổi, sao lại sợ hãi mất đi như thế?
Thẩm Thanh Huyền nhìn bé con non nớt đáng yêu, trong đầu lại nghĩ đến Đế tôn Tâm Vực ở trên vạn người kia.
Người ấy khoác lên vẻ ngoài mạnh mẽ, vì để che giấu yếu đuối sâu trong tâm linh ư?
Vì cớ gì.
Giữa trưa, dưới sự khuyên nhủ liên tục của bảo mẫu, Tiểu Kiến Thâm đi ngủ một giấc, tỉnh dậy thì đi viết tiếp.
Bảo mẫu rất là khó xử.
Theo lý thì tập viết nào phải chuyện xấu, còn là việc tốt nữa kìa, có con nhỏ vâng lời thế kia thì phải được biểu dương chứ.
Nhưng không phải viết lâu quá rồi ư? Dì không thể quyết có nên gọi điện báo với ông chủ một tiếng hay không.
Sự thật chứng minh, dù thể xác có bé nhỏ, linh hồn chưa biến đổi thì Cố Kiến Thâm vẫn như thế — muốn làm liền làm, đã làm phải làm cho xong, cho nên bé đã luyện chữ suốt một ngày.
Thẩm Thanh Huyền thấy cảm xúc rối bời, thật sự không biết nên nuông chiều thế nào mới nuôi ra một đứa con ngây thơ hồn nhiên không âu lo.
Thôi, nói cho cùng cũng không phải con nít thật sự, không nên miễn cưỡng.
Hôm nay Thẩm Thanh Huyền về sớm, có vẻ tai bé còn thính hơn Đại Hắc, chưa gì đã nghe tiếng bước chân bình bịch chạy xuống lầu, nhào tới một cách chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342532/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.