Lan Phất bị đồ quốc là chuyện lớn chấn động cả giới tu chân. Quốc gia này là nơi giao nhau giữa phàm thế và tu chân, một nửa ở tu chân một nửa nhập sâu vào phàm thế, xem như một quốc gia che chắn. Nó không thuộc Thiên Đạo cũng chẳng thuộc Tâm Vực, nhưng lại được hai bên bảo vệ. Vậy mà lãnh địa trung lập ấy đã biến mất được mấy nghìn năm. Nguyên nhân … Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói với Mộc Huân: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta tự biết nên làm gì.” Mộc Huân không nhiều lời nữa, tự đáy lòng y hy vọng sư phụ có thể được đền bù mong muốn, nhưng không mong sư phụ bị lừa gạt. Ở lâu bên cạnh Thẩm Thanh Huyền, y rất rõ tính sư phụ mình, cao cao tại thượng lại đơn thuần khiến người ta lo lắng. Không phải y không tin người Tâm Vực, mà là không tin được bất kỳ ai. Năm đó Loạn Ưng tốt ra sao, thời khắc chứng kiến Kình Thiên Lục Thành hóa thành phế tích y đã hận cỡ nào. Càng tốt đẹp thì càng giả dối, những tưởng đắm chìm trong đường mật, vậy mà bọc trong ngọt ngào lại là độc dược trí mạng! Thẩm Thanh Huyền đi tìm Cố Kiến Thâm, trước đó giống trống khua chiêng rời đi, hiện giờ lại lén lút quay lại, nếu để Tâm Vực thập nhị tướng biết sợ rằng lại đòi liều mạng với y. Đương nhiên họ không có khả năng biết, Thẩm Thanh Huyền che giấu khí tức, Cố Kiến Thâm mở cửa sau cho y, “nội ứng ngoại hợp” kiểu này Tâm Vực thập nhị tướng khó lòng phòng bị! Vừa gặp mặt, Cố Kiến Thâm lập tức kéo y qua hôn: “Liên tâm quyết thật đẹp.” Hắn vẫn còn nhớ nhung dáng vẻ mê người trước khi Thẩm Thanh Huyền bỏ đi. Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Vậy cho ngươi một cái?” Cố Kiến Thâm bật cười: “Thôi không dám.” Đẹp thì đẹp, nhưng sẽ chết người đó. Thẩm Thanh Huyền trêu hắn: “Không phải ngươi nói đẹp sao?” Cố Kiến Thâm hùng hồn đáp: “Còn không phải do người thi thuật đẹp.” Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt, hắn lại nhân cơ hội ôm hôn, vụng trộm hôn môi tới mức quên hết trời đất. Hai người dây dưa một lúc mới bàn chính sự. Cố Kiến Thâm nói: “Ta đã hỏi kĩ Loạn Ưng.” “Sao rồi?” Thẩm Thanh Huyền tò mò không biết bên Loạn Ưng giải thích thế nào. Cố Kiến Thâm nói: “Sư đồ bọn em toàn phường trêu người, hại những kẻ khờ Tâm Vực bọn ta si mê đến đầu óc choáng váng.” Nói chuyện người khác còn không quên bày tỏ lòng trung thành, tuy Thẩm Thanh Huyền trừng hắn, nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào. Loạn Ưng vẫn còn nhớ nhân duyên giữa tử thủy yêu và ngân lang, ban đầu hắn chưa biết Mộc Huân là tử thủy yêu, Mộc Huân bất thình lình xuất hiện trêu chọc hắn … Dùng lời Cố Kiến Thâm thì là, con sói ngốc Loạn Ưng này nhanh chóng rơi vào tay giặc, chưa kể khi Mộc Huân thẳng thắn mình là tử thủy yêu năm đó, hắn lại càng thần hồn điên đảo vì y. Đối với Loạn Ưng, đoạn thời gian ấy vô cùng hạnh phúc, người vẫn luôn ở trong lòng xuất hiện, kỳ diệu thay người ấy vẫn còn nhớ hắn dẫu đã qua mấy ngàn năm, cảm xúc vui vẻ này rất khó để hình dung. Hai người họ ngọt ngào vốn phải nên nhân duyên mỹ mãn, nhưng Mộc Huân tiếp cận hắn vì muốn đột phá đại thừa. Cái gọi là tình kiếp, thì cần phải độ. Hoặc là hai người ân ái vạn năm, từ nay về sau cùng nhau tu hành; hoặc là bên này phụ bên kia, buông bỏ chấp niệm, cô độc bước vào đại thừa. Mộc Huân rất rõ vế đầu không có khả năng, y là Thiên Đạo tam thánh, Loạn Ưng là Tâm Vực thập nhị tướng, hai người họ sao có thể ân ái vạn năm, cùng nhau tu hành? Không có khả năng. Cho nên y chọn khả năng thứ hai, Loạn Ưng phải phụ mình để y buông chấp niệm. Về phần làm sao khiến Loạn Ưng “vứt bỏ” mình, Mộc Huân đã sớm có kế sách. Y dùng thân phận giả tiếp cận Loạn Ưng, chỉ cần tìm thời cơ tiết lộ mình là tam thánh, Loạn Ưng sẽ tự vứt bỏ y. Mộc Huân còn nhờ nhị sư huynh Xích Dương Tử đến giúp một tay, kết quả sói ngốc Loạn Ưng này vô cùng ngốc, biết rõ thân phận Mộc Huân cũng không chịu từ bỏ mà vẫn tốt với y như xưa. Mộc Huân không cam lòng, trực tiếp cho Loạn Ưng biết y lợi dụng hắn để độ kiếp, căn bản không thương hắn, cứ tưởng nói thế là xong, nào ngờ Loạn Ưng vẫn không buông tay, cứ muốn ở bên y mãi. Đã vậy rồi thì làm sao Mộc Huân buông tay cho đành? Thế là muốn thử khả năng đầu tiên. Tuy thân phận họ khác biệt, muốn ở bên nhau là chuyện đã khó càng thêm khó, song y thật sự không bỏ được con sói ngốc này. Quyết định xong xuôi, thế mà Kình Thiên Lục Thành lại bị Loạn Ưng diệt sạch. Chẳng trách Mộc Huân tuyệt vọng đến mức muốn đồng quy vu tận với Loạn Ưng. Người ban đầu muốn “đùa bỡn” lại bị “đùa bỡn” ngược lại, sao Mộc Huân có thể không bùng nổ? Huống hồ Mộc Huân thật lòng thương Loạn Ưng, cứ tưởng sẽ thiên trường địa cửu, kết quả sói ngốc bên gối lại biến thành sói ác, làm sao y chấp nhận cho được. Thẩm Thanh Huyền hỏi Cố Kiến Thâm “Rốt cục Kình Thiên Lục Thành đã xảy ra chuyện gì?” Mấu chốt của hai người ở ngay đây, Mộc Huân cứ khẳng định do Loạn Ưng làm. Cố Kiến Thâm nói: “Không nghe Loạn Ưng nhắc tới.” Thẩm Thanh Huyền buồn bực, Cố Kiến Thâm tiếp tục nói: “Loạn Ưng không có khả năng làm chuyện đó, ta hiểu hắn.” Thẩm Thanh Huyền nghi hoặc: “Vậy cớ gì lại xảy ra hiểu lầm?” Cố Kiến Thâm đưa ra chủ ý cho y: “Bằng không ta dẫn ngươi vào tâm cảnh Mộc Huân xem thử?” Có những việc xảy ra từ lâu rất khó để truy cứu nguyên nhân năm đó, dù người trong cuộc có nói thật đi nữa cũng chưa chắc là sự thật. Dù sao tai nghe mắt thấy không nhất định là thật. Vào tâm cảnh có thể tra xét đến cùng, tìm ra chân tướng chân chính bị lãng quên. Nghe Cố Kiến Thâm nói vậy, Thẩm Thanh Huyền không rõ vì sao tim lại đập mạnh, một cảm giác rất nhỏ nhưng không thể lơ là, khiến y bài xích theo bản năng … Nhưng có gì để bài xích? Thẩm Thanh Huyền không rõ lòng mình, đắn đo nói: “Tiểu Huân tinh thông huyễn thuật, mặc dù không bằng ngươi nhưng vẫn thuộc dạng hiếm thấy trong thiên hạ, nếu y không cam tâm tình nguyện thì chúng ta có vào cũng khó tìm được chân tướng.” Cố Kiến Thâm trầm ngâm nói: “Cũng phải.” Nếu là người thường, Cố Kiến Thâm có thể tiến vào tâm cảnh như vào chốn không người, song đến cùng Mộc Huân không phải người thường, nếu y cự tuyệt, dù hắn vào được thì thứ tìm được chưa hẳn là thật. Thẩm Thanh Huyền vẫn còn chuyện băn khoăn, y nói: “Không cần quá lo, tạm thời cứ tách hai đứa ra, chờ bình tĩnh hơn rồi nói sau.” Cố Kiến Thâm tất nhiên đều nghe theo y. Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm nhạy bén nhận ra: “Sao vậy, có chuyện gì?” Ban đầu Thẩm Thanh Huyền định từ từ rồi nhắc, Cố Kiến Thâm đã nói: “Có chuyện gì em hỏi ta là được, ấp a ấp úng làm chi?” Nói cũng phải, y cần gì giấu giếm khiến lòng hắn bất ổn, liền hỏi: “Năm đó Lan Phất quốc …” Y vừa mở đầu, Cố Kiến Thâm lập tức hiểu y muốn nói gì: “Em cho rằng ta làm?” Thẩm Thanh Huyền không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ yên lặng nhìn hắn. Cố Kiến Thâm mỉm cười, nắm tay y nói: “Nếu thật là ta làm, có phải em sẽ không cần ta nữa không?” Hắn có thể nói vậy, Thẩm Thanh Huyền liền yên lòng thở phào. Cố Kiến Thâm cùng y mười ngón đan xen: “Sao ta có thể làm chuyện đó?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Bọn họ bảo ngươi lấy máu nhập thánh.” Cố Kiến Thâm lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là lời đồn, ta chưa bao giờ đi qua Lan Phất quốc.” Rất có thể là nghe nhầm đồn bậy, giống như cả Tâm Vực đều đồn Thẩm Thanh Huyền thành đệ nhất bạch liên hoa, Cố Kiến Thâm cũng bị cả Thiên Đạo xem là đệ nhất huyết đại ma đầu. Dù gì có nồi thì gánh, nếu đếm kĩ thì Cố Kiến Thâm có thể thực hiện giấc mộng đại trù khi còn bé rồi, suy cho cùng thì … nhiều nồi mà! Tuy hai người đã thẳng thắn, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn không thể buông bỏ hoàn toàn. Y tin thái độ làm người của Cố Kiến Thâm, cũng tin hắn sẽ không lừa y, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn còn chút nghi ngờ cứ mãi quẩn quanh không nguôi. Với y, thân thể vạn huyết luôn là một cây gai. Y không biết nó giấu ở đâu, cũng không biết khi nào nó bùng nổ, nó biến hết thảy mềm mại thành thấp thỏm lo âu, sợ ngồi xuống sẽ bị đâm thủng. Kình Thiên Lục Thành, Lan Phất quốc … đều là những bí ẩn chưa có lời đáp khiến người bất an. Thẩm Thanh Huyền chìm vào biển ý thức, nhìn thang trời sụp đổ trước mắt. Y và Cố Kiến Thâm cùng nhau cố gắng, trải qua một đoạn đường thật dài, y có thể đi lên, lại không bước đến điểm cuối. Việc cấp bách hiện tại vẫn là làm nhiệm vụ! Từng viên gạch trải đến nơi cao nhất, nhất định có thể chạm tới chân tướng. Hơn nữa Thẩm Thanh Huyền có một dự cảm kỳ lạ, dường như mọi thứ y muốn biết đều nằm trong những nhiệm vụ này. Y nhìn Cố Kiến Thâm, cười nói: “Chúng ta hạ phàm đi.” Có thể thấy rõ nhiệm vụ lần này cần phải nhập thế, hơn nữa phải tìm thể xác có tuổi tác chênh lệch, y nuôi dưỡng Cố Kiến Thâm trưởng thành, mà sau khi nuôi lớn thì … Cố Kiến Thâm nói: “… Ăn luôn em.” Thẩm Thanh Huyền quát: “Lưu manh.” Cố Kiến Thâm hôn y: “Chỉ lưu manh với mình em.” Thẩm Thanh Huyền bị hắn hôn cho ngứa ngáy, cười nói: “Đúng là chỉ với mình ta thật.” Lần này hai người đã thương lượng kĩ, cùng nhau dùng ngọc châu, cùng nhau đặt điều kiện, như vậy có thể giảm các tình huống “oái ăm” xuống mức thấp nhất. Cuối cùng điều kiện hai người đặt ra là thế này. Đầu tiên, thể xác của Thẩm Thanh Huyền phải lớn hơn Cố Kiến Thâm chừng mười lăm tuổi —— như vậy mới có thể nuôi nấng; tiếp theo, hai người không có quan hệ huyết thống; thứ ba, khoảng cách hai người “tử vong” không được vượt quá một ngàn thước —— để có thể mau chóng tìm được đối phương; thứ tư, tố chất thân thể hai người phải ưu tú —— để có nền móng tự lập. Lần trước nhập thế vì điều kiện xung đột tạo thành chuyện cực kỳ bi thương —— Cố không giơ buồn bã ỉu xìu, cho nên lần này họ không đặt điều kiện quá nhiều. Chẳng cần thân phận hay địa vị, nếu cứ chăm chăm đòi quan hệ gần gũi, cuối cùng tạo thành kết quả nát bét, còn không bằng tùy tâm sở dục. Lần này Thẩm Thanh Huyền kiên quyết không phong ấn ký ức, hơn nữa y có khóa cũng vô dụng, vì người chấp hành nhiệm vụ chủ yếu là Cố Kiến Thâm, hắn phải kính trọng Thẩm Thanh Huyền như trưởng bối, còn phải đẩy ngã Thẩm Thanh Huyền một tay nuôi hắn khôn lớn … Thẩm Thanh Huyền mất hứng, dựa vào đâu kêu hắn đẩy y? Sao không phải là y đẩy hắn? Ngọc giản rác rưởi, vừa ngu vừa mù. Hai người chuẩn bị nhập thế, rồi lại nhận được tin Duy Tâm cung đang xây thiếu thuốc nhuộm cực kỳ quan trọng —— máu của mãnh thú cấp chín. Vì là màu vàng, hơn nữa màu sắc khó phai, cho nên rất hợp làm thuốc nhuộm. Nhưng mãnh thú cấp chín rất ít khi hiện thế, chưa kể một khi hiện thế có thể dẫn đến đại loạn, cho nên không dễ tìm. Ngày hôm đó, quẻ sư Duy Tâm cung truyền tin, nói là ba mươi năm sau sẽ có mãnh thú cấp chín hiện thế. Thẩm Thanh Huyền không muốn bỏ qua thuốc nhuộm nghìn năm một thuở này, vì vậy nói: “Chúng ta đợi một thời gian đi.” Dù sao chỉ tốn ba mươi năm, thoáng chốc là qua. Cố Kiến Thâm cũng chẳng gấp, bèn đáp: “Được.” Nhưng sau đó quẻ sư rất có khả năng bị đuổi việc, ba mươi năm trôi qua, mãnh thú vẫn chưa hiện thế, quẻ sư lại tính: “Đợi thêm mười năm nữa, mười năm sau nhất định hiện thế!” Thẩm Thanh Huyền lại đợi thêm mười năm, may mà lần này rất chuẩn, thật sự có khí tức tai họa sinh ra … Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền cùng đi thu phục, mãnh thú này cực kỳ bá đạo, vì không muốn lãng phí một giọt máu nào nên Thẩm Thanh Huyền phải tốn chút công phu mới đánh chết được nó. Sau khi đánh chết, Thẩm Thanh Huyền lại sợ máu không được dùng đúng cách, đành để Cố Kiến Thâm tự mình giám sát chỉ huy, thế là lại tốn mấy chục năm. Cho đến khi hai người hết bận thì đã qua hơn trăm năm. Thế nhưng không sao cả, tu chân không kể năm tháng, hơn trăm năm này không khác gì mấy tháng ở nhân loại. Nhưng bọn họ không sao, thế gian lại đột nhiên phát triển mạnh trong trăm năm đó, chờ khi Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại, gần như suýt không nhận ra phàm thế nữa rồi. Cái thứ lóe sáng trong tay y là gì thế này? _____ Cảnh báo: Thế giới lần này: #ngụy_phụ_tử, #niên_hạ, #hiện_đại (đồng nghĩa mình sẽ thay đổi xưng hô cho phù hợp với bối cảnh)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]