Thẩm Thanh Huyền vẫn mang mạng che, che kín dung mạo mình, ngay cả mặt mình Loạn Ưng còn chưa thấy, làm sao nhận định được y là ai?
Chẳng lẽ ai mang mạng che đều là Mộc Huân?
Chưa kể trước khi hạ phàm, y từng gặp Loạn Ưng một lần, trò chuyện với hắn đôi câu, khi đó hắn đâu có xem y là Mộc Huân.
Lúc đó y là mỹ nhân được Đế tôn của bọn hắn che chở, cho nên Loạn Ưng cực kỳ cung kính với y.
Tạm thời Thẩm Thanh Huyền không nghĩ rõ nguyên do trong đó, nhưng nếu Loạn Ưng đã xem y là Mộc Huân, có phải y nên nói vài câu khách sáo không?
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng, mở miệng bảo: “Ta và Đế tôn không có quan hệ đặc biệt gì.” Không đặc biệt đâu, chỉ có cùng lăn giường vô số lần mà thôi.
Loạn Ưng nhíu chặt mày: “Vậy ngươi có thể rời khỏi Duy Tâm cung không?”
Thẩm Thanh Huyền xem không ít thoại bản, lại hạ phàm mấy chuyến nên hiểu khá nhiều, y đắn đo nói: “Ngươi cho rằng vì sao ta ở lại đây?”
Ngữ điệu mập mờ của y đâm trúng tim Loạn Ưng, hắn nói: “Ta không biết.”
Thẩm Thanh Huyền biết ngay hai đứa này có chuyện, vì vậy không ngừng cố gắng: “Bởi vì ngươi.”
Loạn Ưng ngẩng phắt đầu, đôi mắt sẫm màu nhìn thẳng vào y.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn dọa sợ, tu vi tiểu tử này không thấp, đương nhiên vẫn còn cách xa y cả đoạn —— đừng mong nhìn thấu dung mạo y sau lớp mạng che mặt này.
Giọng Loạn Ưng thấp hơn rất nhiều, mang theo mệt mỏi nặng trĩu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342521/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.