Để chứng tỏ mình thích thật, Thẩm Thanh Huyền còn rướn người lên hôn hắn. Trong lòng Cố Kiến Thâm ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Có phải miễn cưỡng quá không?” Thẩm Thanh Huyền rất biết hy sinh vì toàn cục: “Không hề!” Giọng Cố Kiến Thâm trầm hơn: “Vậy … hôn miếng nữa?” Thẩm Thanh Huyền lập tức lòi đuôi: “Khụ …” Cố Kiến Thâm lại tức, hắn duỗi tay kéo người qua, hôn lung ta lung tung. Thẩm Thanh Huyền cực kỳ chột dạ, mặc hắn hôn một hồi mới biện bạch: “Ta chẳng qua thích con người thật của ngươi.” Ừ … Cố Kiến Thâm chân thật là tóc đỏ mắt đỏ. — Tôn chủ đại nhân nói đúng tới mức không sai một lỗi. Cố Kiến Thâm nói: “Vậy nếu thật sự có người tóc vàng mắt vàng …” Thẩm Thanh Huyền lập tức sáng mắt: “Kim phượng này hóa người được hả?” Cố Kiến Thâm bực mình, lại cắn y một phát: “Không thể!” Ai cũng đừng mong hóa thành người trước mặt y! Thẩm Thanh Huyền vội vàng dỗ hắn: “Được rồi, ta chỉ thích ngươi, chỉ thích Cố Kiến Thâm.” Cố Kiến Thâm vẫn thấy không cam lòng, đáng tiếc hắn không có cách nào. Để Tiểu Kim xuất hiện trước mặt y? Tuyệt đối không được! Khổ nỗi ngoại hình trời sinh mình là như vậy, Thẩm Thanh Huyền thích thì thích thật, nhưng trước khi thích con người hắn thì đi thích mắt hắn trước. Ngẫm lại đã thấy phiền lòng, Cố Kiến Thâm đành phải làm chút chuyện khiến mình thoải mái. Hai người ở trên Phượng Hoàng mộc ngọt ngào một thời gian. Từ lúc “đấu đá với nhau” cả hai đã cảm thấy hứng thú, hiện giờ tâm ý tương thông thì lại càng ân ái lạ thường, chỉ nhìn đối phương đã thấy hạnh phúc vô vàn. Hơn nữa cả hai đều có suy nghĩ muốn bồi thường, bỏ lỡ thật lâu, tình yêu trăm triệu năm phải cần thời gian rất dài để bù đắp. Nửa năm sau, bên Cố Kiến Thâm xảy ra chuyện. Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi có việc thì đi đi.” Cố Kiến Thâm ngập ngừng muốn nói lại thôi. Thẩm Thanh Huyền cố ý trêu hắn: “Phải quay về Duy Tâm cung sao, ta về cùng ngươi nhé?” Hiện giờ biết được sở thích của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền đã sớm biết Duy Tâm cung nhất định không phải được xây từ kim hồng ngọc. Cố Kiến Thâm do dự, Duy Tâm cung mới chưa xây xong, lúc này đưa Thẩm Thanh Huyền về liền lòi, nhưng không dẫn y về thì hắn chẳng nỡ xa y, một cái chớp mắt cũng không chịu. Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế liền bật cười thành tiếng: “Được rồi, mặc kệ Duy Tâm cung ra sao ta đều thích, mang ta đi xem đi.” Cố Kiến Thâm sửng sốt. Thẩm Thanh Huyền đưa tay chọt hắn: “Tên lừa đảo.” Cố Kiến Thâm cầm đầu ngón tay trắng tuyết của y, mắt nhìn y không chớp. Thẩm Thanh Huyền hôn hắn, bảo: “Mang ta đến Duy Tâm cung chân chính, ta muốn xem nơi ngươi ở mấy ngàn năm kia.” Hiểu được ý y, cả lòng Cố Kiến Thâm nhất thời nóng bỏng, hắn gọi y: “Liên Hoa …” Thẩm Thanh Huyền thấy hơi ngượng: “Có đi không?” Cố Kiến Thâm dùng một tay ôm người: “Đi.” Duy Tâm cung chân chính, nhà của Cố Kiến Thâm ở Tâm Vực, nơi hắn dừng chân thật lâu sau khi mất đi hết thảy. Thẩm Thanh Huyền muốn xem, hắn tất nhiên cho y xem, bởi vì đó là nơi con tim hắn trống vắng mấy nghìn năm, cũng là nơi ở tạm trú cho một linh hồn bàng hoàng. Thẩm Thanh Huyền tới đó, như thể hoàn toàn tiếp nhận hắn. Hai người qua đó quá chăng chỉ là chuyện trong chớp mắt, trước khi đi Thẩm Thanh Huyền bảo: “Ta vẫn nên che lấp chút đã.” Cố Kiến Thâm nói: “Không sao.” Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Nhưng ta có sao!” Hơn nữa người ở Tâm Vực cũng “có sao”, y cứ công khai trắng trợn theo Cố Kiến Thâm vào cung, chỉ sợ cả Tâm Vực đều bùng nổ. Lo cho “người một nhà” sau này, Thẩm Thanh Huyền phải thông cảm cho trái tim nhỏ bé của bọn họ chứ. Thẩm Thanh Huyền không hề làm gì, chỉ mang mạng che chắn dung mạo. Chẳng qua mạng che mặt này khá lợi hại, trải mắt khắp giới tu chân, ngoại trừ Cố Kiến Thâm, không ai có thể xuyên qua thấy được dung mạo y. Cố Kiến Thâm thấy tri kỉ vạn phần, thậm chí còn vui vẻ: Khắp thiên hạ chỉ có hắn mới nhìn thấy y, ngẫm lại thỏa mãn biết chừng nào. Tuy đã chuẩn bị tâm lý, song khi thực sự nhìn thấy Duy Tâm cung, Thẩm Thanh Huyền vẫn khó nén thái độ thất vọng. Khách quan mà nói, ngoại trừ thẩm mỹ cực kỳ khác người của Thẩm Thanh Huyền, người bình thường đều bị tòa cung điện này mê hoặc muốn mù con mắt. Ít nhất cả Tâm Vực đều tôn sùng Duy Tâm cung là báu vật, nghe nói Cố Kiến Thâm muốn trùng kiến cung điện, vô số người dồn dập dâng tấu trần tình, vừa nói vừa xúc động nước mắt giàn giụa. Đây là kiến trúc đáng tự hào của Tâm Vực, là cung điện đẹp nhất của Tâm Vực, là nơi người Tâm Vực hướng về … Vậy mà bây giờ, không khác gì tháo dỡ Cố Cung, phá tan Nhà Trắng, chôn vô số bom đếm không hết dưới viện bảo tàng Lourve … Nhóm lão bách tính sao có thể không đau đớn! Thẩm Thanh Huyền chỉnh đốn tâm tình, khen: “Rất … rất đẹp.” Cố Kiến Thâm đương nhiên nghe ra y trái lương tâm, có điều hắn vẫn rất cao hứng. Ở chung lâu dài, hắn càng hiểu Thẩm Thanh Huyền, không kể tới mấy năm trước, hiện giờ y có địa vị cao, trải mắt khắp giới tu chân không ai có thể miễn cưỡng y, song hiện giờ y lại cố ép bản thân, vì hắn mà miễn cưỡng mình. Nếu không đặt hắn vào lòng, sao y làm được tới vậy? Cố Kiến Thâm ngọt ngào trong lòng, lại nói: “Không sao, ta biết em không thích, cung điện mới đang xây, đến lúc đó …” Thẩm Thanh Huyền lập tức nhìn hắn: “Sao phải xây cung mới?” Cố Kiến Thâm nói: “Ta đã hứa cho em kim hồng ngọc …” Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy nơi này phải làm sao?” Cố Kiến Thâm sửng sốt. Thẩm Thanh Huyền thế mà bảo: “Nó bầu bạn cùng ngươi mấy ngàn năm, ngươi lại muốn bỏ nó ư?” Cố Kiến Thâm nhất thời không biết nên nói gì … Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Ta đã nói nơi ngươi chân chính ở mới là cái ta thích. Ta muốn ngắm kĩ nó, cũng sẽ quý trọng nó.” Dù rằng nó quá xấu … nhưng có xấu thế nào cũng không sánh bằng Vạn Tú sơn, mặc dù y thích đỏ vàng, nhưng sư phụ để Vạn Tú sơn lại cho y, bất kể ra sao y cũng sẽ không vứt bỏ. Cố Kiến Thâm bất ngờ không kịp phòng bị ngọt đầy cả lòng, nhịn không được cầm tay y nói: “Không có gì … Ta sẽ không bỏ nó, cung điện mới vẫn xây, xem nó là tân gia của chúng ta.” Thẩm Thanh Huyền động lòng, tân gia … Y quay đầu nhìn Cố Kiến Thâm: “Ngươi thật sự có nhiều kim hồng ngọc vậy à?” Cố Kiến Thâm đáp: “Có.” Dù sao cũng làm Đế tôn đã lâu, hắn thật sự có … ờm … vô cùng có … tiền. Thẩm Thanh Huyền cong tít mắt: “Sau này dẫn ta đi xem, nếu là nhà chung của hai chúng ta, ta phải góp một phần công sức mới được.” Nhà chung … trái tim Cố Kiến Thâm run rẩy, hỏi y: “Em muốn góp sức thế nào?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi bỏ nguyên liệu ta ra thiết kế, xây xong đảm bảo ngươi thích!” Cố Kiến Thâm lại bị ngọt tiếp, trái tim hắn vừa ấm vừa mềm, tất cả đều là dịch mật, uyển chuyển triền miên làm hắn chỉ muốn … Hắn nhịn không được nói: “Em có muốn đến xem tẩm điện của ta không?” Thẩm Thanh Huyền không hề phòng bị, còn tưởng trong cung điện hắn có đồ tốt, thành thử đáp: “Được.” Cố Kiến Thâm nắm tay y trực tiếp dắt vào trong điện, Thẩm Thanh Huyền tò mò hỏi: “Sao thế? Chỗ ngươi giấu bảo bối gì à?” Cố Kiến Thâm nói: “Trước kia không có, nhưng giờ có.” Bảo bối quan trọng nhất, bảo bối trên đầu quả tim hắn, Cố Kiến Thâm lập tức đè người lên giường. Thẩm Thanh Huyền trợn to mắt: “Ngươi …” “Liên Hoa ca ca …” Cố Kiến Thâm hôn y, “Em câu dẫn ta như vậy, ta thật sự chịu không nổi.” “Ai … ai thèm câu dẫn ngươi!” “Từng câu từng chữ, từng cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, nhất cử nhất động …” Cố Kiến Thâm thở vào vành tai y, “Đều đang câu dẫn ta.” Thẩm Thanh Huyền tức giận, rất muốn đánh chết tên hỗn đản này! Chẳng qua cũng chỉ nghĩ vậy thôi, nếu muốn y đương nhiên phản kháng được, ngặt nỗi đây là người y đặt trên đầu quả tim, một lòng hướng về, muốn dung túng hắn vô hạn. Vì vậy … lại bị lật chăn đỏ, tắt ánh nến. “Duy Tâm cung” rất cảm động, hay tin chủ nhân tội nghiệp rốt cục có “vợ”, phải nói đáng mừng vô cùng! Thẩm Thanh Huyền làm ổ trong Duy Tâm cung suốt nửa tháng, nghiêm túc quan sát nơi này, cũng đi tham quan chung quanh một lần … Cố Kiến Thâm thỉnh thoảng đi cùng y, thấy nơi nào quen thuộc, hoài niệm chuyện xưa thì kể y nghe. Thẩm Thanh Huyền lắng nghe rất nghiêm túc, vì y muốn biết khi mình bỏ lỡ, Cố Kiến Thâm đã trải qua cuộc sống thế nào. Biết hắn sống tốt, y có thể yên tâm phần nào. Tin tức Đế tôn sủng hạnh một “mỹ nhân” được lan truyền nhanh chóng, không biết do người hầu nào ở Duy Tâm cung truyền ra, sau đó người bắt gặp ngày càng nhiều, “bát quái” ngày càng phong phú, mới qua nửa tháng đã ra lò mấy chục phiên bản, phát hành ra ngoài đều là các loại sách mặc sức tưởng tượng! Có người nói: “Mỹ nhân kia đẹp lắm! Đế tôn yêu cực kỳ, không liếc nhìn thêm bất luận kẻ nào!” Lại có người bảo: “Mỹ nhân kia tốt vô cùng! Tính tình dịu dàng, phẩm hạnh hiền lành, lấy lễ đối đãi với người hầu trong cung!” Đương nhiên còn có người nói: “Mỹ nhân kia là đầu quả tim của Đế tôn, cung điện mới đang khởi công chính là xây cho y!” Lời đồn nhảm nhí ra một loạt, có không ít đại thần trọng tướng nghị luận sôi nổi, khá là tán thành. Trên cơ bản ngôn luận toàn là lời hay, nào là khen mỹ nhân, hoặc khen Đế tôn tình thâm … Đặc biệt sau khi nghe nói Đế tôn không dời cung điện, lại khen ngợi hết lời … hận không thể khen ra hoa. Chủ yếu là do đến giờ Cố Kiến Thâm luôn “giữ mình trong sạch”, người Tâm Vực đều cho rằng Đế tôn nhà mình không thể phi thăng, nguyên nhân lớn nhất ở đây, cho nên hy vọng hắn có thể “tùy tâm sở dục”, vấn đỉnh đại đạo. May mà Thẩm Thanh Huyền che mặt, bằng không biết được mỹ nhân này là Liên Hoa Tôn chủ mà họ hận đến nghiến răng nghiến lợi … ờm … Hình ảnh đẹp quá, không dám tưởng tượng. Bên ngoài đã vậy, vậy mà hai vị đại lão ở Duy Tâm cung không hề để ý, dạo này Cố Kiến Thâm rất bận, Thẩm Thanh Huyền thành người rảnh rỗi, thế là lại vẽ tranh thiết kế. Y vẽ vô cùng tập trung và cũng rất dụng tâm, các đại sư phụ trách tu kiến cung điện đều khen không dứt miệng. Cố Kiến Thâm thấy y như thế chỉ thấy rất đỗi ấm áp. Y đang cố gắng vì ngôi nhà của họ, vì nhà chung của cả hai mà nỗ lực. Cố Kiến Thâm rất cảm động, lại nhìn ngọc giản màu đỏ, nhịn không được nhíu chặt mi tâm. Lần này hai người không hề nhắc một chữ tới ngọc giản. Song trên thực tế hai người đều rõ … Cố Kiến Thâm hiểu, Thẩm Thanh Huyền cũng rõ ràng. Nhiệm vụ kia vĩnh viễn là một cây gai. “Hai mươi lăm, khiến Cố Kiến Thâm tin tưởng ngươi.” Vẫn luôn sáng. Ảo cảnh chấm dứt, khúc mắc cởi bỏ, quá khứ mất đi đã tìm về, hai người chân chính tâm ý tương thông. Nhưng hàng chữ này vẫn luôn sáng. Cố Kiến Thâm không dám nhắc, hắn không biết Thẩm Thanh Huyền thấy điều này sẽ có tâm trạng gì, thế nhưng hắn không biết nên làm gì mới đúng. Yêu Thẩm Thanh Huyền không? Hắn yêu y chứ, yêu đến tận xương tủy. Tin Thẩm Thanh Huyền không? Hắn cảm thấy mình tin, trừ y ra, thế gian này còn ai có thể lo lắng cho hắn như thế. Song nhiệm vụ trên ngọc giản vẫn cứ sáng. Hiện giờ bọn họ đều rõ, có đôi khi ngọc giản còn hiểu họ hơn chính mình. Sáng chính là sáng, chưa tắt đại biểu vẫn chưa xong. Hắn không tin Thẩm Thanh Huyền. Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm nhiệm vụ này, trong lòng bất an dày đặc. Sâu trong viên kẹo ngọt ngào cất giấu độc dược, làm sao hắn có thể an tâm! Ngược lại Thẩm Thanh Huyền rất bình tĩnh, phải nói là bình tĩnh hơn Cố Kiến Thâm nhiều lắm. Vì vừa ra khỏi ảo cảnh, chuyện đầu tiên sau khi Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại chính là xem xét ngọc giản. Thấy “hai mươi lăm, khiến Cố Kiến Thâm tin tưởng ngươi” vẫn sáng, y cũng chẳng ngạc nhiên, trái lại càng đau lòng hơn. Y rốt cục hiểu được hàm nghĩa của nhiệm vụ này, cũng biết được nguyên do. Không phải Cố Kiến Thâm không muốn tin y, mà là ngay cả hắn cũng không tin bản thân. Một người đến cả mình cũng không tin thì nói gì đi tin người khác. Cuộc tao ngộ đó khiến hắn không tin nhất là thiên trường địa cửu, nhưng lại khát vọng được lâu dài mãi mãi. Thượng Đức phong tốt thế kia, các sư huynh tốt thế kia, mọi thứ tốt thế kia đều trở thành hư vô trong thoáng chốc. Còn gì đáng để tin nữa? Ngay cả Cố Kiến Thâm cũng không biết mấu chốt nằm ở đâu. Nhưng … Thẩm Thanh Huyền lại biết. Y không vì ngọc giản, không vì phi thăng, mà là vì hắn. Y muốn cho hắn hiểu, y mạnh mẽ hơn bất luận kẻ nào, cho nên chuyện mọi người không làm được, y lại có khả năng thực hiện. Y sẽ khiến Cố Kiến Thâm tin tưởng y.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]