Sao Cố Kiến Thâm lại không muốn? Hắn muốn tới sắp điên rồi, nhưng hắn biết Thẩm Thanh Huyền chưa hiểu, hắn sợ y khó chịu, cho nên trước giờ … không dám nhắc tới.
Hiện giờ y đã biết rồi, vậy thì …
Hàng mi Thẩm Thanh Huyền run rẩy, không biết lấy đâu ra dũng khí: “Chúng ta thử đi.”
Tim Cố Kiến Thâm như nổi trống, thịch thình thịch làm hắn gần như không nghe rõ y nói gì.
Thẩm Thanh Huyền nói xong lại mất tự nhiên, nhịn không được bảo: “Được không?”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền gọi hắn: “Cố Kiến Thâm …” Vừa ngẩng đầu liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Trong đôi ngươi đỏ diễm lệ ấy như có sắc lửa thiêu đốt, rực rỡ sáng lạn như đám mây được nắng chiều chiếu rọi.
Thẩm Thanh Huyền ngắm đến ngẩn ngơ, nhất thời không nhớ nổi mình muốn nói gì.
Cố Kiến Thâm ôm y, hôn lên phần gáy trắng nõn, khẽ nói: “Được, giao cho ta.”
Thẩm Thanh Huyền lập tức tê dại khắp toàn thân, mặc dù bất an râm ran, nhưng y vẫn tin tưởng Cố Kiến Thâm, y chưa hiểu hết sự đời, nếu Cố Kiến Thâm biết, vậy giao cho hắn đi.
Cho tới khi …
“Đau! Đau muốn chết!”
“Thả lỏng chút nào …” Trán Cố Kiến Thâm rịn một lớp mồ hôi mỏng, hắn không muốn y khó chịu.
Thẩm Thanh Huyền vốn đã thấy việc này không ổn, hiện giờ đau xót muốn đánh trống lui quân.
Thả lỏng? Sao y thả lỏng được! Thành thử khiến cả hai đều chịu dày vò.
Cố Kiến Thâm thấy y đau như thế bèn gọi tên tự của y:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342496/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.