Sao trên đời lại có đôi mắt đẹp tới nhường ấy.
Không thể hình dung đẹp ra sao, khó thể nói rõ hợp ý cỡ nào, như thể y sống hơn hai mươi năm chỉ để gặp hắn vào thời khắc này.
Nghe có vẻ cưỡng từ đoạt lý, không phải Thẩm Thanh Huyền thực lòng nghĩ thế, nhưng câu nói ấy cứ bồi hồi trong đầu, không sai một chữ, không chút giả dối.
“Hoa Nhi.” Phong chủ Thượng Tín gọi y.
Thẩm Thanh Huyền lập tức hoàn hồn, chớp chớp mắt nhìn về phía sư phụ mình.
Phong chủ Thượng Tín rất muốn xỉa tay vào trán y, nhưng đang ở phong khác, giáo huấn trẻ con phải về nhà dạy từ từ.
Lão nhắc: “Lễ nghi đâu!”
Vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm người ta, hành lễ vấn an cũng không biết, xem coi quay về lão có xử lý y không!
Thẩm Thanh Huyền vội vàng hành lễ, giọng nói trong trẻo: “Chào Phong chủ Thượng Đức!”
Phong chủ Thượng Đức vốn thích y lắm, thấy y tới liền mặt mày hớn hở, làm gì còn so đo y hành lễ chậm.
Ông nói: “Kết đan rồi sao? Thật giỏi! Đến đây, sư huynh cho ngươi đồ tốt.”
Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên, lập tức nhích qua, sư phụ trừng y một cái, y lại rụt về.
Phong chủ Thượng Đức nói: “Đừng sợ lão, đến chỗ sư huynh này.”
Thẩm Thanh Huyền không dám nhúc nhích, y muốn đồ tốt của phong chủ Thượng Đức, nhưng không thể chọc sư phụ nhà mình, hiện giờ sư phụ không làm gì, nhưng về Thượng Tín phong rồi y nhất định sẽ thảm tới mức không có bè bạn.
Phong chủ Thượng Tín nhìn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342491/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.