Thực ra không phải Cố Kiến Thâm cố ý, chẳng qua cái chạm kia của Thẩm Thanh Huyền mang theo độ nóng khó thể diễn tả bằng lời, xuyên thấu qua da thịt hắn, trực tiếp tiến vào trong máu, làm cả người hắn nóng hẫy cả lên. Hắn triệt để mất khống chế, thân thể né tránh theo bản năng. Mà vì để thi châm chính xác cho hắn, cả người Thẩm Thanh Huyền ngồi trên bờ ao, duỗi tay chủ yếu muốn mượn cơ thể Cố Kiến Thâm đỡ mình. Kết quả Cố Kiến Thâm vừa tránh, y mất lực chống, lập tức chúi về phía trước! Cố Kiến Thâm vốn đã tránh rồi, nhưng thấy y sắp ngã xuống, hắn lại theo bản năng trước tiên lập tức ôm chầm y. Cứ thế hai người ôm ấp nhau trong nước! Chờ Cố Kiến Thâm kịp nhận ra mình vừa làm gì, cả người đều bối rối. Trong tay là vòng eo mềm mại, xộc vào mũi là hơi thở dễ chịu, hắn khẽ nghiêng đầu, bắt gặp da thịt còn mềm hơn cả đóa hoa. Một luồng hơi nóng chui vào đỉnh đầu, tiếp theo vòng ngược lại trải rộng toàn thân, thoáng chốc tập trung ngay bụng, dấy lên nhiệt triều như kinh trời lật biển. Cố Kiến Thâm lập tức đẩy y ra! Thẩm Thanh Huyền: “…” Y quá thảm rồi, đầu tiên là ngã xuống cả người ướt đẫm, vất vả lắm mới được Cố Kiến Thâm ôm trúng, y còn định đỡ người hắn mượn lực đứng dậy, kết quả tên khốn này lại đẩy y ra. Y mất thăng bằng, chìm nghỉm vào nước, thậm còn bị rót hai ngụm nước ôn tuyền vào họng. Biết người ta phẫn nộ cỡ nào không! Nếu người trước mắt không phải là Cố Kiến Thâm, y đã sớm nổi điên rồi! Chẳng qua tâm trạng cũng không tốt hơn là bao. Cố Kiến Thâm ý thức mình vừa làm gì bèn cuống cuồng tới đỡ y, Thẩm Thanh Huyền trừng hắn một cái: “Hồi nãy mắc gì buông ra!” Cái nhìn này hàm ý tức giận, lại không giống thực sự giận, ngược lại như đang trách móc hắn, thậm chí là làm nũng … Khi hai chữ cuối chợt hiện trong đầu, trái tim Cố Kiến Thâm đập thình thịch, cánh tay duỗi ra khựng lại. Lần này Thẩm Thanh Huyền không muốn để hắn chạy, một phát túm lấy hắn, mượn cơ thể hắn đứng dậy. Cảnh tượng này lại khiến đại não Cố Kiến Thâm trống rỗng. Trong ôn tuyền mịt mờ, tóc dài ướt đẫm hòa cùng bóng trăng, áo lót phong phanh thấm nước dính sát vào người, phác họa rõ rệt đường cong hoàn mỹ mê người … Cổ áo lỏng lẻo, xương quai xanh như ẩn như hiện, điểm càng trí mạng là y phục quá mỏng, điểm hồng nhạt trước ngực kia … Cố Kiến Thâm đứng phắt dậy, không quay đầu lại đi ra ngoài. Thẩm Thanh Huyền: “…” Y đứng tại chỗ chớp chớp mắt, đáy lòng nổi lên chút khác thường, Cố Kiến Thâm này đối với y … Mười bốn – mười lăm tuổi đã biết suy nghĩ bậy bạ rồi à? Thẩm Thanh Huyền mím môi cười, gọi hắn: “Ngươi đi đâu vậy?” Cố Kiến Thâm buồn bực nói: “Ta … đi vệ sinh, sẽ quay lại ngay.” Thẩm Thanh Huyền nhìn bóng lưng hắn, không hiểu sao lòng nóng lên, người này đi “vệ sinh” thật à? Ý cười khóe miệng y càng sâu, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, vẻ diễm lệ càng thăng thiên. May mà Cố Kiến Thâm không phát hiện, bằng không nhất định bị dáng vẻ này của y câu hồn đoạt phách, sao còn quan tâm thân phận cách nhau một trời một vực. Thẩm Thanh Huyền cũng không vội, y lười biếng dùng vải bông lau tóc, tính thời gian Cố Kiến Thâm đi ra, y mới bắt đầu cởi xiêm y ướt sũng. Cố Kiến Thâm: “…” Thẩm Thanh Huyền nói: “Người chờ một lát, ta thay y phục cái đã.” Cố Kiến Thâm quay đầu không được, không quay cũng không xong, muốn nhìn tới sắp điên rồi, lại sợ càng nhìn càng điên, hắn đứng tại chỗ, thính tai đỏ rực. Thẩm Thanh Huyền vui mừng quá chừng, vừa nghĩ tới lão lưu manh sau này muốn làm gì làm đó, lại nhìn thiếu niên ngây ngô non nớt hiện giờ. Y nhột nhạt trong lòng, cố ý hỏi: “Sao mặt ngươi đỏ vậy?” Cố Kiến Thâm nghe y nói, mặt càng đỏ tợn! Thẩm Thanh Huyền muốn trêu hắn tiếp, nhưng sợ hắn chạy mất, hiện giờ bọn họ có việc quan trọng cần làm. Thẩm Thanh Huyền nói: “Nơi này nóng, chúng ta mau bắt đầu thôi, để ngươi sớm ra ngoài cho mát.” Cố Kiến Thâm chỉ có thể liên tục gật đầu. Thẩm Thanh Huyền không ghẹo hắn nữa, thành thật thay xiêm y, sau đó lại ngồi trên bờ ao, chính thức thi châm cho hắn. Phương pháp nghiệm chứng không khó, đối với Thẩm Thanh Huyền lại càng đơn giản. Chỉ cần ghim kim lên mấy điểm máu quan trọng, để máu Cố Kiến Thâm chảy ra, nếu trong máu có linh điền, nó sẽ tự nhiên hấp thu linh dịch trong nước suối, hơn nữa linh dịch cũng sẽ thuận theo đó vọt vào cơ thể giúp hắn làm đầy linh điền! Đó cũng là nguyên do Thẩm Thanh Huyền đổ nhiều linh dịch như vậy, dù sao cũng phải thi châm, không bằng một công đôi việc. Y hành động rất nhanh, Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy mỗi nơi như bị muỗi chích nhẹ, nhưng hiện giờ máu tươi tràn ra không ít. Cố Kiến Thâm từ từ nhắm hai mắt, không nhìn thấy gì, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại ngắm đến ngẩn ngơ. Tuy máu người bình thường sẽ không hòa tan vào nước quá nhanh, nhưng tuyệt đối sẽ không giống máu hắn – ngưng kết thành những hạt châu đỏ xinh đẹp. Màu linh dịch là ánh sáng lung linh, mới đầu chúng nó còn định cắn nuốt những hạt máu này, nhưng lại bị đỏ tươi bao vây, sau đó như gặp phải lốc xoáy, điên cuồng cuốn vào. Máu ngưng kết thành ngọc, màu đỏ sáng rỡ tản ra linh quang nhàn nhạt, như mặt trăng đỏ thẫm rơi vào thế gian. Thẩm Thanh Huyền đưa tay ra đón, hạt châu đỏ đáng yêu rơi vào lòng bàn tay y. Thẩm Thanh Huyền lập tức … rung động con tim! Ngay sau đó, như thể thức tỉnh, nơi máu tươi đang lan tỏa bắt đầu cắn trả lại linh dịch trong ôn tuyền cực nhanh, chỉ trong mấy giây, nước ao khôi phục lại màu xanh biếc vốn có, linh dịch bị hấp thu hầu như không còn. Ngay cả hạt châu đỏ cũng trở về cơ thể Cố Kiến Thâm. Chỉ để lại một viên … Là viên trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Huyền. Cố Kiến Thâm nhận thấy cơ thể khác thường, hắn lập tức mở to mắt, sâu trong mắt đỏ ẩn giấu linh quang. Thẩm Thanh Huyền giãn mặt ra cười với hắn: “Không sai, ngươi thật sự là thân thể vạn huyết hiếm có trên đời.” Vui sướng cực hạn vọt vào trái tim, Cố Kiến Thâm nghiêm túc nhìn y: “Cảm ơn ngươi!” Nếu như không có Thẩm Thanh Huyền, hắn làm sao biết được chuyện này? Nếu như không có y vất vả tìm kiếm giúp hắn, hắn còn phải phí hoài biết bao nhiêu thời gian? Dù thể chất tốt, không tu hành cũng thành phế vật, trăm năm qua đi, chẳng phải hắn sẽ tiếc nuối cả đời sao! Huống chi … nếu có thể tu hành, chẳng phải hắn sẽ có cơ hội cùng y sánh vai, có thể chân chính trở thành bạn bè với y? Chẳng phải … Cố Kiến Thâm vui sướng đầy cõi lòng, không phải chỉ cảm ơn đơn thuần là có thể biểu đạt. Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Cảm ơn ta làm gì, ta lại không thể biến ra thể chất này cho ngươi.” Cố Kiến Thâm toan giải thích, Thẩm Thanh Huyền lại ngắt lời hắn: “Nhưng ngươi đừng vui mừng vội, tu hành là chuyện rất vất vả.” Cố Kiến Thâm đáp: “Ta không sợ khổ.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Không phải chỉ chịu khổ, hơn nữa rất khô khan.” Cố Kiến Thâm nói: “Chỉ cần có thể tu hành, ta không sợ gì cả.” Thẩm Thanh Huyền nghe hắn nói mà thú vị quá chừng, đôi mắt y cong tít, chọc ghẹo hắn: “Vậy nếu sau này ta không để ý ngươi nữa, ngươi có sợ không?” Cố Kiến Thâm lập tức ngẩn người. Thấy hắn như vậy, Thẩm Thanh Huyền lập tức mềm lòng, y cười nói: “Được rồi, chọc ngươi thôi, sao ta có thể vì ngươi có khả năng tu hành mà không để ý ngươi?” Kỳ thật Cố Kiến Thâm cũng biết y đang nói đùa, nhưng khi nghe câu nói ấy, trong lòng hắn dâng lên sợ hãi chân chính. Nếu … lựa chọn đó thực sự đặt trước mặt hắn, hắn phải làm sao đây? Từ bỏ tu hành, hay là từ bỏ Thẩm Thanh Huyền? Hắn rõ ràng nhận ra, ý niệm thực sự âm ỷ trong lòng mình chính là vế trước. Làm xong việc chính, Thẩm Thanh Huyền mới bắt đầu thảnh thơi, thế là lại muốn chọc hắn, y mỉm cười: “Ngươi tránh ra chút nào, ta muốn vào ngâm suối.” Cố Kiến Thâm lập tức hoàn hồn, toàn bộ suy nghĩ vẩn vơ đều bay biến đâu hết. Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Sao nào, ta bận rộn cả buổi vì ngươi, ngươi còn không cho ta tắm?” Cố Kiến Thâm vội vàng nói: “Ngươi vào đi, ta đi ra ngoài.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi đi đâu? Tới kỳ lưng cho ta đi.” Cố Kiến Thâm trực tiếp ngốc luôn, qua thật lâu mới cúi đầu nói: “Thời gian đã trễ thế này, ta … ta phải về ngay.” Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ muốn chọc hắn, sợ hắn về muộn bị người ta phát hiện, nên không giữ hắn lại nữa, chỉ bảo: “Chờ khi nào rảnh thì cùng nhau tắm, nhớ phải chà lưng cho ta đó, ngươi nợ ta.” Âm bốn chữ cuối được y nâng cao, muốn êm tai bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Cố Kiến Thâm gật đầu loạn xạ rồi chạy trối chết. Thẩm Thanh Huyền cười khúc khích thật lâu, thực sự cởi y phục vào ngâm suối. Lòng bàn tay y vẫn còn giữ hạt châu đỏ, được ngưng kết từ linh dịch và máu Cố Kiến Thâm, trông rất xinh đẹp. Thẩm Thanh Huyền thả nó vào nước, nhìn nó trôi bập bềnh, tưởng như nhìn thấy Cố Kiến Thâm đỏ tận mang tai … Y bật cười, cẩn thận cầm hạt châu, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một cái. Xác định thể chất Cố Kiến Thâm rồi, Thẩm Thanh Huyền lại bận bịu, gần đây y phải ứng phó bài tập tu hành ngày càng nặng nề, sau đó còn phải tìm tư liệu liên quan đến thân thể vạn huyết. Thân thể vạn huyết đặc biệt như thế, nhất định tu luyện sẽ gặp cửa ải. Điểm này Thẩm Thanh Huyền rất rõ, vì chính thể chất của y cũng rất hiếm thấy, tuy tu luyện làm ít mà hiệu quả nhiều, nhưng cũng có chỗ gây khó dễ. Y định dạy Cố Kiến Thâm tâm pháp trụ cột đơn giản nhất, để hắn học được cách nạp khí nhập thể, ngày sau có thể chính thức nhập môn. Đồng thời y tiếp tục tìm kiếm tư liệu liên quan, thậm chí lập ra phương pháp càng thích hợp cho hắn tu luyện. Bẵng qua một thời gian, Cố Kiến Thâm vốn thông minh, ngộ tính lại cao, học hành quả là làm chơi ăn thật. Tâm pháp đơn giản hắn học cực nhanh, hơn nữa còn rất thành thạo, khiến Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc quá sức. Luyện khí là nền móng, nói mau cũng mau, mà nói chậm cũng chậm. Dưới tình huống bình thường, cũng có mười năm, tám năm, đương nhiên nếu có tư chất vô cùng tốt, hoặc đặc điểm đặc biệt gì đó, một hai năm cũng có thể. Mà thiên tài chân chính có thể chỉ dùng mấy tháng, giống như Thẩm Thanh Huyền, còn có Cố Kiến Thâm hiện giờ. Hôm đó hai người tu hành xong, Thẩm Thanh Huyền nói: “Qua hai tháng nữa, các phong môn sẽ bắt đầu nạp người mới, ngươi đi thử xem, chính thức bái nhập tông môn đi!” Cố Kiến Thâm tất nhiên đồng ý. Thẩm Thanh Huyền ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ngươi định vào phong nào?” Cố Kiến Thâm không hề do dự đáp: “Thượng Tín phong.” Quả nhiên … Thẩm Thanh Huyền không ngạc nhiên, y ở Thượng Tín phong, hiện giờ Cố Kiến Thâm hay chạy tới chỗ y, nhất định muốn cùng ở Thượng Tín phong với y. Thực ra Thẩm Thanh Huyền cũng muốn hắn tới Thượng Tín phong lắm, cứ nghĩ sau này Cố Kiến Thâm trở thành tiểu sư đệ của y, hai người có thể cùng ra cùng vô, cùng nhau tu hành cùng nhau thí luyện, thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, sau đó … ờm … Thẩm Thanh Huyền vội vàng phanh lại, mặc niệm mấy tiếng: Đây là ảo cảnh, đây là ảo cảnh, cởi bỏ khúc mắc mới là việc quan trọng nhất! Y muốn ngọt ngào với Cố Kiến Thâm, ra ngoài là có thể ngọt chết người rồi! Hơn nữa không bái cùng một phong, những việc kia vẫn có thể làm mà. Thẩm Thanh Huyền an ủi mình xong bèn an ủi Cố Kiến Thâm: “Ta đề nghị ngươi không nên tới Thượng Tín phong.” Cố Kiến Thâm hiển nhiên không ngờ y sẽ nói vậy, kinh ngạc nhìn y. Thẩm Thanh Huyền tỉ mỉ giải thích: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta tất nhiên muốn mỗi ngày được ở bên ngươi.” Lời này lập tức khiến lòng Cố Kiến Thâm ngọt lịm. Cho một trái táo ngọt xong, Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Nhưng Thượng Tín phong thật sự không thích hợp với ngươi, đương nhiên sư phụ ta tốt lắm, song có lẽ ông ấy sẽ không thu ngươi làm đệ tử thân truyền.” Y trịnh trọng tán dóc, “Ngươi cũng biết đó, ta đã đáng chú ý lắm rồi, nếu sư phụ nhận ngươi nữa, chỉ sợ các phong khác sẽ bất mãn, sư phụ sắp nhận chức chưởng môn, nhất định sẽ chú trọng cân bằng các phong, ông ấy sẽ quan tâm cả Vạn Pháp tông hơn, chứ không phải mỗi mình Thượng Tín phong.” Cố Kiến Thâm rất muốn nói hắn không làm đệ tử thân truyền cũng không sao, nhưng hắn không nói nên lời. Bởi vì hắn muốn được giống Thẩm Thanh Huyền, hắn muốn trở thành người có thể khiến Thẩm Thanh Huyền tự hào, nhưng muốn mau hơn, nhanh hơn một ít … Nói như vậy, tự tu hành hẳn sẽ rất khó. Hơn nữa với thể chất đặc thù này của hắn, không chừng sau này sẽ gặp cửa ải, Thẩm Thanh Huyền đã nói hắn nghe. Thẩm Thanh Huyền an ủi hắn: “Được rồi, dù sao chúng ta cũng là đồng môn, sau này qua lại với nhau cũng chẳng ai nói được gì.” Cố Kiến Thâm chỉ có thể đồng ý. Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Ta cảm thấy ngươi nên bái nhập Thượng Đức phong đi.” Cố Kiến Thâm cũng dự định thế. Các phong đều có đặc sắc riêng, Thượng Tín phong và Thượng Đức phong đều rất hợp với hắn, nếu không đi Thượng Tín phong, vậy thì Thượng Đức phong chính là lựa chọn tốt nhất. Thẩm Thanh Huyền tiếp tục dụ hắn: “Phong chủ Thượng Đức là người rất tốt, ông với ta cũng thân, sau này ngươi được ông thích lại nói mấy lời hay về ta, là ta có thể thường xuyên qua đó chơi rồi!” Mặc dù phong chủ Thượng Đức là sư điệt của sư phụ Thẩm Thanh Huyền, nhưng thực chất còn lớn tuổi hơn sư phụ Thẩm Thanh Huyền một ít, là một lão giả từ ái và thú vị. Năm đó Thẩm Thanh Huyền xảy ra chuyện, phong chủ Thượng Đức thổi mũi trừng mắt, còn bảo phong chủ Thượng Tín không chăm sóc tốt cho y, ông muốn ôm y về Thượng Đức phong nuôi dạy. Việc này đương nhiên không thành, nhưng từ đó về sau, mặc kệ Thượng Đức phong và Thượng Tín phong đối chọi gay gắt bao nhiêu, phong chủ Thượng Đức vẫn đối xử khác biệt với Thẩm Thanh Huyền, phải nói cực kỳ yêu thích. Cố Kiến Thâm nói: “Được, vậy ta đi Thượng Đức phong.” Hai người quyết định xong, Thẩm Thanh Huyền lại dặn hắn: “Chừng nào khảo hạch nhập môn, có ai hỏi vấn đề thể chất của ngươi, ngươi cứ nói không biết hình thể thay đổi, còn vì sao có thể tu luyện, là do ngươi cảm thấy thân thể mình tốt, hàng năm còn làm tạp dịch ở Thượng Đức phong, cực kỳ hâm mộ tu sĩ, nên góp tiền mua một quyển tâm pháp trụ cột, thử một phen, nào ngờ phát hiện linh khí bắt đầu khởi động, vì vậy muốn đến khảo hạch nhập môn.” Y suy xét chu toàn như thế khiến Cố Kiến Thâm ấm áp trong lòng. Cố Kiến Thâm vừa rời đi, trong đầu Thẩm Thanh Huyền chợt lóe lên một ý nghĩ. Nếu năm đó y và Cố Kiến Thâm đã quen biết, sau khi phát hiện mình có thể tu luyện, nhất định Cố Kiến Thâm sẽ muốn tới Thượng Tín phong, vậy tại sao lại vào Thượng Đức phong? Thẩm Thanh Huyền lúng túng mà nghĩ … Chẳng lẽ năm đó y quá chán sống, thành thử sư phụ thề phải “triệt sản”, Cố Kiến Thâm thấy không có cách nào trở thành đệ tử thân truyền nên đổi sang Thượng Đức phong? Thẩm Thanh Huyền nhất thời chột dạ … Thực chất y cũng hiểu, mình phá phách chỉ là thứ yếu, tông môn lấy cân bằng làm chủ, mặc dù sư phụ không triệt sản, cũng sẽ đưa Cố Kiến Thâm đến phong môn khác … Nhưng y vẫn thấy hơi khó chịu, càng nghĩ càng thấy mình mắc nợ Cố Kiến Thâm, thành ra rất đau lòng vì hắn. Mà vừa đau lòng, y lại bắt đầu ngày đêm tìm kiếm tư liệu. Cái gọi là thời gian không phụ lòng người, không ngờ thật sự để y tìm được trang giấy bị thiếu. Thân thể vạn huyết, muốn thực sự thức tỉnh, cần chứng kiến người quan trọng của mình rơi vào ranh giới sinh tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]