Tuy trên mặt có vết thương, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn đỏ tới thính tai.
Thẩm Thanh Huyền lại dịu giọng bảo: “Được không?”
Lần này đừng nói thính tai, cả cổ cũng đỏ!
“Được …” Cổ họng Cố Kiến Thâm căng tới mức chỉ có thể thốt được chữ này.
Thẩm Thanh Huyền lập tức mặt mày hớn hở, y lại hỏi hắn: “Hôm nay ngươi phải đưa thức ăn cho những ai?”
Lúc này đầu óc Cố Kiến Thâm trống rỗng, căn bản là trạng thái y hỏi hắn đáp, hoàn toàn không chút nghĩ ngợi.
Thẩm Thanh Huyền rất thông minh, một lần đã nhớ kỹ, y nói: “Túi càn khôn của ngươi đâu?”
Y biết hắn nhất định để thực hạp trong túi càn khôn.
Cố Kiến Thâm bèn giao cho y hai túi càn khôn.
Thẩm Thanh Huyền chớp chớp mắt.
Cố Kiến Thâm vộ vã muốn cầm về.
Thẩm Thanh Huyền lại cười nói: “Đừng sợ, ta cũng đâu cướp của ngươi!” Có cướp cũng đâu được tiền, thiếu niên đáng thương này có thể có gì tốt? Còn không bằng cướp “sắc”.
Khụ khụ … Tôn chủ đại nhân cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu không đứng đắn, vội vàng ngừng lại: “Ngươi chờ ta trong phòng, không cho đi đâu hết.”
Cố Kiến Thâm siêu cấp nghe lời, đoan đoan chính chính ngồi trong phòng.
Thật lâu sau, trong phòng không còn bất kỳ ai, Cố Kiến Thâm mới chậm chạp hoàn hồn …
Nguy rồi, hắn phải đi đưa đồ ăn!
Cố Kiến Thâm đứng phắt dậy, sờ bên hông …
Túi càn khôn bị Thẩm Thanh Huyền cầm đi rồi, hắn đi thì làm được gì?
Không bao lâu, Thẩm Thanh Huyền trở về, thở hồng hộc, giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342481/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.