Thẩm Thanh Huyền vừa tiến vào thì đã đứng trên một thanh phi kiếm. Có thể nói kiếm này khá là đặc biệt, toàn thân vàng óng, không phải vàng anh ánh, mà là vàng đất, thấp kém như giấy vàng. Dù là thẩm mỹ của Tôn chủ đại nhân cũng thấy thanh phi kiếm này quá xấu. Y toan nhảy xuống, bên dưới bỗng có tiếng quát chói tai đầy sốt ruột: “Sư đệ! Xuống mau! Lát nữa bị sư phụ bắt gặp coi chừng lại quất ngươi bây giờ.” Mới đầu Thẩm Thanh Huyền không để ý lắm, cứ nghĩ chắc chả phải kêu mình đâu, cho nên không coi là chuyện to tát. Sau đó, một đại hán vạm vỡ bay lên, xách y như xách một con gà con. Thẩm Thanh Huyền: “…” Vạn vạn năm … Y làm gì còn bị đối xử kiểu này? Thẩm Thanh Huyền hơi mờ mịt. Đại hán lo muốn nổ phổi: “Ngươi nói coi, bao nhiêu phi kiếm trân phẩm lại không cần, cứ muốn dùng cái hàng rách nát này, quan trọng còn xấu muốn chết! Sư phụ chúng ta ghét nhất tục vật phàm thế kiểu này, ngươi đừng chọc lão nhân gia tức được không!” Thẩm Thanh Huyền mất thật lâu mới tỉnh táo lại … Thanh niên trước mặt cỡ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, vóc người cao to khôi ngô, gương mặt hàm hậu chất phác, khi nói chuyện giọng vang như chuông lớn. Hắn là thập nhất sư huynh của Thẩm Thanh Huyền, tên Vũ Chấn Hải. Vũ Chấn Hải có một thân công phu ngoại gia tuyệt vời, nhưng tâm pháp bên trong trước sau khó thành, chỉ sống ngắn ngủi hơn 700 tuổi liền bỏ mình. Theo lý thuyết Thẩm Thanh Huyền không nhớ được vị sư huynh mất sớm này, nhưng giờ gặp lại, tên, vẻ ngoài, tính tình của hắn đều tràn vào đầu y, rõ ràng và sống động như thế. Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Sư huynh … cổ ta đau.” Nghe y nói vậy, Vũ Chấn Hải vội vã buông cổ áo y ra, nhanh chóng vòng ra trước nhìn y: “Sao lại đỏ? Trách huynh! Trách huynh không biết nặng nhẹ, da thịt ngươi non cỡ này … Ngươi chờ đây, sư huynh đi lấy thuốc cho ngươi.” Thẩm Thanh Huyền kéo ống tay áo hắn, nói: “Không sao, lát nữa là ổn thôi.” Vũ Chấn Hải hỏi y: “Thật sự không sao?” Thẩm Thanh Huyền mỉm cười với hắn: “Không sao.” Vũ Chấn Hải bị nụ cười của y dọa sợ, qua một hồi, hắn yên lặng móc ba viên linh thạch màu đỏ từ trong ống tay áo. Đã lâu Thẩm Thanh Huyền không thấy những thứ này, bây giờ gặp không khỏi hơi hoài niệm. Thấy y cứ nhìn chòng chọc, Vũ Chấn Hải lộ vẻ quả nhiên là thế, hắn bỏ ba viên linh thạch đỏ này vào tay y, dặn dò: “Tha thứ cho sư huynh nhé?” Thẩm Thanh Huyền chưa phản ứng kịp. Vị sư huynh hàm hậu thành thật này thấy y không lên tiếng, còn tưởng hối lộ chưa đủ, không khỏi nhăn mặt nói: “Tiểu sư đệ à, gần đây sư huynh nghèo lắm, chỉ có chút gia sản này thôi, ngươi nhận đi mà! Tuyệt đối đừng mách sư phụ, được không?” Cuối cùng, Tôn chủ đại nhân coi như nghe rõ tức thì nổi đầy sọc đen … Vừa rồi y chỉ cười thân thiện với huynh ấy thôi, sư huynh y não bộ cái gì vậy! Vũ Chấn Hải lại chớp chớp mắt: “Ngươi bỏ qua cho sư huynh nhé! Về rồi sư huynh dành dụm tiền, mai này mua đồ tốt cho ngươi.” Thẩm Thanh Huyền: “…” Trước kia y là người như vậy sao? Trước kia y là kiểu người như vậy hả! Y sẽ vì chút đánh rắm này mà đi mách lẻo? Còn dựa vào đó mà bắt chẹt sư huynh ư? Đùa … đùa gì thế! Không có khả năng, trước đây y tuyệt đối không phải như vậy! Tôn chủ đại nhân không tin, tuyệt đối không tin, tuy y mơ hồ có đoạn ký ức như thế thật … Trước đây y có linh thạch đủ màu, màu vàng màu đỏ lại có không ít, mà sau này hai màu linh thạch đó bị cấm lưu thông. Nguyên nhân? Hình như sư phụ y hạ lệnh cấm, thủ tiêu hai màu linh thạch này. Tại sao hạ lệnh cấm kiểu đó? Thẩm Thanh Huyền câm nín, quật cường nghĩ … Nhất định không có xíu dính líu gì tới y! Trước mắt vì để Vũ Chấn Hải an tâm, Thẩm Thanh Huyền nhận linh thạch đỏ, thuận tiện nói: “Sư huynh đừng nghĩ nhiều, chút chuyện nhỏ này sao ta lại nói với sư phụ.” Vũ Chấn Hải thở phào nhẹ nhõm, may mà mình mang theo ba viên linh thạch đỏ. Thẩm Thanh Huyền: “…” Y thực sự không phải vì linh thạch mới không đi cáo trạng, y sẽ không đi cáo trạng thật mà! Thôi đi thôi đi, bây giờ y cũng không phải ở thời niên thiếu chân chính, so đo chuyện này để làm gì? Vả lại đây chẳng qua chỉ là ảo cảnh, cần gì phải sốt sắng. Vũ Chấn Hải lại nói: “Thời gian không còn sớm, mai huynh sẽ dạy ngươi ngự kiếm, lúc này nhanh nhanh tới Ngộ Đạo đường đi!” Thì ra thập nhất sư huynh đang dạy y ngự kiếm … Hmm … Thực ra ngày mai y có thể dạy sư huynh làm sao ngự phong … Mà thôi, y vào ảo cảnh chủ yếu tìm Cố Kiến Thâm, không cần quá để bụng những việc khác. Thời gian trôi qua đã lâu, Thẩm Thanh Huyền mơ hồ nhớ Ngộ Đạo đường là nơi đệ tử Vạn Pháp tông học tập. Dạo ấy Vạn Pháp tông chưa có phân chia đệ tử nội ngoại như sáu phái đời sau. Phàm là vào tông môn, tất cả đều là đệ tử chính thức, điểm đặc biệt duy nhất là được chưởng môn, phong chủ, các đường chủ cùng trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền. Đương nhiên đệ tử thân truyền thời này khác biệt rất lớn so với hậu thế. Sư phụ Thẩm Thanh Huyền là phong chủ Thượng Tín phong, cũng là tông chủ Vạn Pháp tông không lâu sau, đệ tử thân truyền của lão tổng cộng có mười chín người, Thẩm Thanh Huyền xếp mười chín, cũng là đồ đệ cuối cùng của lão. Phong chủ Thượng Tín là người có đệ tử thân truyền ít nhất, chủ yếu do sau khi thu Thẩm Thanh Huyền, lão bắt đầu tiếp nhận vị trí tông chủ, vì quá bận nên không còn thời gian dạy dỗ đồ đệ, cho nên không thu nữa. —— Chứ không phải tại Tôn chủ đại nhân quá quậy nên sư tôn quyết định “triệt sản” đâu! Có ít đệ tử thân truyền nhất vậy mà đã mười chín người, nhiều tới mức đếm không xuể, nghe đâu phong chủ Thượng Thủy phong cả đời đều thu đồ đệ, đệ tử thân truyền đông như quân Nguyên. Vạn pháp tông to như thế, chỉ cần vứt tảng đá, cơ bản có thể đập trúng ba đệ tử thân truyền của Thượng Thủy phong. Cho nên đệ tử thân truyền hiện giờ không cao quý bằng đời sau. Như rất nhiều đệ tử nói: Muốn làm đệ tử thân truyền ấy hả? Cứ lên Thượng Thủy phong một chuyến, ra rồi có không muốn làm đệ tử thân truyền cũng không được! Mọi người ra ngoài toàn nói mình là đệ tử thân truyền, còn không bằng nói mình ở phong nào … Địa vị đệ tử trong tông không có ý nghĩa, tất cả đều giống nhau, thân truyền hay không cũng phải tới Ngộ Đạo đường học, đến Thí Luyện đường nhận thí luyện … Tới đợt còn phải tham gia các loại khảo hạch nhỏ, trung bình, lớn … Chỗ tốt của Thẩm Thanh Huyền là sư phụ không rảnh, sư huynh chăm, bên trên có mười tám sư huynh, ngoại trừ những người vân du bên ngoài, hoặc quan hệ nát bét với y, còn sót lại không ít người có thể dạy y đàng hoàng, ví dụ thập nhất sư huynh trước mắt – Vũ Chấn Hải. Thẩm Thanh Huyền ngoan ngoãn tới Ngộ Đạo đường “lên lớp”, không chừng có thể gặp Cố Kiến Thâm, cho nên rất tình nguyện. Y nói tạm biệt với Vũ Chấn Hải: “Sư huynh, ta phải đi rồi!” Vũ Chấn Hải nói: “Nhớ thay y phục.” Chắc vừa nãy y tập võ với Vũ Chấn Hải nên mặc trang phục đoản đả, muốn lên lớp đương nhiên phải thay xiêm y. Thẩm Thanh Huyền tất nhiên thưa vâng. Y lần theo ký ức tìm về tẩm cư mình, vừa vào dòm … Ầy … sao toàn mấy thứ linh tinh gì không vậy! Y thích vàng đỏ, không sai, nhưng không tục tới mức này! Đặc biệt là mấy năm gần đây được Cố Kiến Thâm nuôi quen rồi, tầm mắt cao hơn nhiều, như mắt đỏ của hắn, như tiểu Kim Long, như hoa Phượng Hoàng và chim non … Cái nào mà chẳng vàng chẳng đỏ chẳng sáng? Nhưng thứ trước mắt là gì đây … Cái bàn vàng như đất vụ thu bị xói mòn, hình như còn bị gỉ, màn giường màu đỏ như chôm từ Câu Lan viện, còn cái này nữa … cục đá nát trong vàng có đen, trong đỏ có trắng cực kỳ không tinh khiết … Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên thấu hiểu tâm trạng của sư phụ mình. Thảo nào bị lão ném về Vạn Tú sơn, nhìn thấy đống đồ này, không trục xuất y khỏi sư môn đã thật lòng thương y lắm rồi. Thẩm Thanh Huyền nhẫn nại mở tủ quần áo ra, ngay tức khắc muốn mù hai con mắt luôn. Hồng y không xấu, ngược lại còn đẹp và tao nhã, cứ tham khảo Cố Kiến Thâm … Màu vàng không xấu, ngược lại còn sáng lóa mắt, cứ nhìn tiểu Kim Long là biết … Nhưng xiêm y trước mắt … Đúng là khiến Tôn chủ đại nhân sâu sắc hiểu hai chữ vàng đỏ cũng có thể xấu quá đáng! Trước kia y như vậy sao? Không có thẩm mỹ cỡ đó hả? Thẩm Thanh Huyền không phục, y cho rằng nhất định huyễn thuật của Cố Kiến Thâm không tinh, hư cấu không đủ thật! Song thực tế … thế gian này không ai tinh thông huyễn thuật hơn Cố Kiến Thâm … Thi triển huyễn thuật không yêu cầu người thi thuật biết gì, mà là tái hiện tồn tại chân thật nhất trong ký ức người bị thi thuật, dựa theo luật khách quan và đạo lý xây dựng ảo cảnh vô tuyến tiếp cận hiện thực. Thẩm Thanh Huyền hiểu chứ, chẳng qua y không muốn thừa nhận mà thôi … Thẩm Thanh Huyền lục lọi tủ quần áo cay mắt cả buổi, miễn cưỡng tìm được một bộ y phục không tới mức vặn vẹo. Nhưng trên thực tế rất muốn đi chết. Màu vàng chủ đạo, đường viền màu đỏ, cảm nhận chút coi, một thân xiêm y này diêm dúa tới chừng nào. Dù là giá trị nhan sắc của Tôn chủ, mặc vào cũng chẳng ai dám nhìn thẳng. Đúng là tương phản quá lớn, gương mặt xinh đẹp thanh lãnh bậc nầy, lại phối với y phục này. Ờm … Thẩm Thanh Huyền đang lưỡng lự giữa trần trụi ra ngoài hay mặc y phục này. Thôi thôi … nếu trần trụi ra ngoài thật, không chừng sư phụ tức ngất luôn. Thẩm Thanh Huyền ra khỏi phòng, không rõ năm đó mình có suy nghĩ gì … Sợ là đầu có bệnh chắc luôn! Hên là y vừa ra ngoài, đã có tiếng quát giáng xuống: “Hỗn tiểu tử này! Mặc như vậy còn ra thể thống gì!” Hồi trước Thẩm Thanh Huyền ghét vị thất sư huynh này nhất, bây giờ nghe giọng hắn thấy sao mà thân thương. Y ngước mắt nhìn, nhìn thấy nhanh niên trong ký ức. Hắn vận bạch y, trắng tinh thuần khiết, một đầu tóc đen tung bay không rối, ngọc quan là màu xanh nhạt trong suốt nhất, quả nhiên tiên khí ngời ngời. Thất sư huynh vừa đáp xuống đất đã răn dạy: “Xiêm y hôm trước ta cho ngươi đâu? Sao không mặc? Nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu nghe! Ngươi mặc vậy xấu muốn chết, Ngộ Đạo đường nhiều người phong khác như vậy, ngươi mặc thành kiểu này là muốn làm mất hết mặt mũi Thượng Tín phong chúng ta!” Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tán thành câu này. Thất sư huynh ở sát bên cạnh y, lúc này đã kéo tay y vào phòng mình. Thẩm Thanh Huyền đuổi theo sau, nóng lòng đổi một thân xiêm y. Vừa vào phòng, thất sư huynh lập tức nghi ngờ nhìn y: “Không phải ngươi giở trò gì nữa đó chớ?” Thẩm Thanh Huyền: “…” Thất sư huynh lườm y: “Hôm nay sao tự dưng ngoan vậy? Không phản kháng?” Thẩm Thanh Huyền nào biết vạn năm trước mình phản kháng thất sư huynh kiểu gì … Thất sư huynh lại nói: “Thu hồi ý đồ của ngươi đi, dám quấy rối ta lập tức ném đống bảo bối của ngươi trước chỗ ngồi sư phụ!” Thẩm Thanh Huyền thấy cảm xúc trong lòng ngổn ngang, trước đây y thực sự như vậy hả? Sao một hai người đều … Thất sư huynh đã bắt đầu xé y phục y. Hình ảnh này cực kỳ vi diệu, nhưng mặc ai nhìn vào cũng sẽ không nghĩ nhiều. Bởi vì Thẩm Thanh Huyền ăn mặc thực sự quá xấu, thần tiên như thất sư huynh sao có thể dòm ngó y? Hắn chỉ cực độ ghét thân y phục rách rưới này, ước gì nghiền chúng thành tro. Lột sạch Thẩm Thanh Huyền rồi, thất sư huynh mở tủ quần áo ra … Lần đầu Thẩm Thanh Huyền mới thấy bạch y trắng tinh thuần khiết cũng rất đẹp. Thất sư huynh lựa trái chọn phải, sau cùng cầm một bộ hơi nhỏ. Thẩm Thanh Huyền nói: “Sư huynh, ta tự mặc là được.” Thất sư huynh cười ha ha: “Tự ngươi mặc? Ta không có nhiều y phục cho ngươi xé đâu!” Hiển nhiên hắn cho rằng Thẩm Thanh Huyền muốn thừa dịp hủy bộ xiêm y cùng cỡ duy nhất còn sót lại này … Thẩm Thanh Huyền oan, vạn vạn năm chưa từng oan như bây giờ. Thất sư huynh vừa mặc y phục cho y vừa uy hiếp: “Nếu ngươi dám ném luôn bộ này, ta đánh gãy chân ngươi.” Thẩm Thanh Huyền: “…” Y biết tại sao mình ăn sâu bén rễ không thích thất sư huynh rồi. Thất sư huynh mặc y phục tử tế cho y, cột mái tóc dài y lên, rồi cài thêm ngọc trâm trên búi tóc. Bây giờ Thẩm Thanh Huyền chỉ mới mười ba – mười bốn tuổi, là độ tuổi mơn mởn, gương mặt tinh xảo, ăn mặc như vậy trông khá giống bé gái. Thẩm Thanh Huyền uyển chuyển nói: “Sư huynh, không bằng …” “Câm miệng!” Thất sư huynh nói, “Ta không bắt ngươi mang ngọc quan, nhưng đừng mong đeo cái gì xanh vàng đỏ! Mặt đẹp thì đừng có làm xấu cho ta!” Thực sự Thẩm Thanh Huyền muốn mang ngọc quan hơn … Nhưng độ tin cậy của y quá thấp, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có. Chỉnh lý lại trang phục, thất sư huynh vui mừng ra mặt: “Với tư thái dung mạo này, thế mới là tiểu thập cửu của Thượng Tín phong chúng ta chứ.” Thẩm Thanh Huyền thở dài nhìn bản thân chưa trút hết nét trẻ con. Thất sư huynh tưởng y còn buồn bực, hiếm khi mềm giọng nói: “Ở viện chúng ta thì ta không quản ngươi làm chi, nhưng đã ra ngoài nhất định phải mặc đàng hoàng, sư phụ tự hào vì ngươi, ngươi đừng làm tổn thương trái tim lão nhân gia.” Thẩm Thanh Huyền nghe mà cảm khái hết sức. Thất sư huynh này … nhìn thì ưa soi mói bắt bẻ, nhưng cực kỳ tôn sư trọng đạo, kính yêu đồng môn, là tu sĩ vô cùng ưu tú. Thất sư huynh đưa y xuống núi. Thực chất họ vừa ra khỏi viện, Thẩm Thanh Huyền lập tức thu hút vô số ánh nhìn. Có nhìn y cũng có nhìn thất sư huynh, hai người họ đứng cùng nhau, có thể nói cân nhan sắc cho Thượng Tín phong. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là y phải mặc y phục đàng hoàng, mà có thất sư huynh ở đây, y không muốn mặc đẹp cũng khó. Ngẫm kỹ lại, thời niên thiếu danh tiếng bên ngoài của y vô cùng tốt. Tư chất trác tuyệt, ngộ tính cực cao, tu vi tinh khiết, cảnh giới vĩnh viễn dẫn trước đồng lứa, dung mạo còn xinh đẹp, hơn nữa được thất sư huynh chăm chút ăn mặc, y càng thêm tiên khí tung bay, về sau cân luôn nhan sắc cả Vạn Pháp tông. Bây giờ nghĩ lại, y có được tiếng tăm như thế không thể không kể công thất sư huynh … Nếu không phải hắn nhìn chăm chăm cách ăn diện của y, để y mặc một thân mai hồng đất vàng kia ra ngoài, ờm … Dù là tư chất, ngộ tính, cảnh giới tu vi cũng thành cái rắm. Y chính là tên bệnh thần kinh. Thẩm Thanh Huyền thở dài, cảm thấy mình thời niên thiếu đúng là số hưởng. Đến Ngộ Đạo đường, lập tức thu được một loạt tầm mắt kinh diễm. Trước đây y không coi là việc to tát, hiện giờ lại thấy sao mà thổn thức. Cái gọi là danh tiễng lẫy lừng, khó mà xứng nổi chính là y ngay lúc này. Thẩm Thanh Huyền không có hứng lên lớp Ngộ Đạo đường, y quan sát tỉ mỉ, nhưng không thấy bóng dáng Cố Kiến Thâm đâu. Y cũng không rõ bây giờ Cố Kiến Thâm bao nhiêu tuổi. Giới tu chân khác phàm gian, không có khái niệm quá sâu về tuổi tác, mọi người chỉ chú ý cảnh giới. Bất kể bao nhiêu tuổi, tu sĩ trúc cơ ba trăm tuổi cũng phải gọi tu sĩ kim đan một trăm tuổi một tiếng tiền bối. Thẩm Thanh Huyền không chỉ có cảnh giới cao, bối phận cũng cao, cho nên tuy Cố Kiến Thâm gọi y một tiếng sư thúc, nhưng cẩn thận bàn lại, chưa chắc tuổi hai người cách nhau quá nhiều. Thẩm Thanh Huyền vẫn không thấy Cố Kiến Thâm, không khỏi hơi nóng nảy, y không dự đoán được thời gian chính xác, sợ mình chưa kịp làm gì thì Thượng Đức phong đã xảy ra chuyện. Khổ nỗi thất sư huynh nhà y cực kỳ nghiêm, thấy y hết nhìn đông nhìn tây liền vỗ cho y một phát: “Lo nghe giảng!” Thẩm Thanh Huyền còn biết làm gì? Dù là ảo cảnh, y cũng phải tôn kính thất sư huynh trẻ tuổi này. Một tiết này kéo dài tới trưa, khi tan học, thất sư huynh hỏi y: “Trưa muốn ăn gì?” Thẩm Thanh Huyền nào còn để ý ăn gì? Vừa toan nói gì cũng được, đệ tử bên cạnh bỗng nói: “Hôm nay tới nhà ăn Thượng Đức phong đi? Nghe nói bọn họ mời đầu bếp mới, làm thịt viên sốt tương đỏ ngon lắm.” Thẩm Thanh Huyền sực nghĩ, tuy chín phong của Vạn Pháp tông luôn so sánh lẫn nhau, thậm chí có mấy phong quan hệ không thân, nhưng dù sao cũng là đồng môn, tài nguyên chung khá nhiều, nhà ăn chính là một trong số đó. Năm đó y cũng là người ăn khắp chín phong. Thẩm Thanh Huyền nhân theo đó nói: “Không bằng chúng ta đi Thượng Đức phong?” Thất sư huynh nói: “Ngươi cũng muốn ăn thịt viên sốt kia ư?” Thẩm Thanh Huyền đành thừa nhận: “Vâng …” Thất sư huynh nói: “Thôi, thấy hôm nay ngươi nghe lời, ta dẫn ngươi đi một chuyến, nhớ kĩ, không cho quậy!” Thẩm Thanh Huyền ôm tâm trạng phức tạp đáp: “Không đâu, ta chỉ muốn đi ăn thịt viên.” Đúng là vạn vạn năm trước nghĩ lại mà kinh! Sư huynh hai ngươi tới Thượng Đức phong, Thẩm Thanh Huyền tiếp tục quan sát khắp nơi. Y vào ảo cảnh là Thẩm Thanh Huyền ở đây, tu vi chỉ mới trúc cơ, chưa tản được thần thức. Y muốn tìm Cố Kiến Thâm, cũng chỉ có thể tìm dần dần. Dường như tay nghề vị đầu bếp mới nhậm chức này vô cùng tốt, cho nên người trong phòng ăn chen chúc, một bầy đệ tử mấy phong khác đều tới ăn. Chọc cho đệ tử Thượng Đức phong liên tục oán giận: “Trên phong của mình cũng có nhà ăn, cần gì phải chạy tới chỗ chúng ta!” “Một đám quỷ đói, không có khả năng mời đầu bếp giỏi thì đừng ăn, sao lại tới tranh với bọn ta!” Cả đám cãi nhau, thất sư huynh cũng là đệ tử phong khác, cho nên bị mắng chung, không khỏi trừng tiểu quỷ đói là Thẩm Thanh Huyền một cái. Thẩm Thanh Huyền chỉ có thể kiên cường chịu đựng. May nhờ thất sư huynh nhân khí cao, hắn vừa xuất hiện đã có người tự động nhường đường, Thẩm Thanh Huyền được lây ánh sáng, mua được thịt viên từ sớm. Món này … ầy … Thẩm Thanh Huyền ăn không hợp, nhưng thấy mọi người đều thích ăn, y chỉ đành gật đầu liên tục: “Ngon …” Thất sư huynh liền đẩy phần của mình cho y. Thẩm Thanh Huyền: “…” Thất sư huynh nói: “Ăn đi, ngày mai tiếp tục duy trì, mặc y phục đàng hoàng.” Thẩm Thanh Huyền chỉ có thể đau khổ ăn hai phần thịt viên sốt tương đỏ. Nói thật, đã rất lâu Tôn chủ đại nhân không ăn cay như vậy … Hai người ăn uống no đủ, khi đi Thẩm Thanh Huyền vẫn không thấy Cố Kiến Thâm đâu. Chẳng lẽ ngay cả “mỹ vị” như thịt viên hắn cũng không ăn sao? Đúng là thanh khiết thoát tục. Lại một ngày trôi qua, hôm sau Thẩm Thanh Huyền ngoan ngoãn mặc bộ hôm qua, thất sư huynh nói: “Xem ra thịt viên này có mị lực không nhỏ.” Thẩm Thanh Huyền cạn lời một lúc, gật đầu đáp: “Đúng là mỹ vị.” Thất sư huynh hừ lạnh: “Quỷ thèm ăn.” Trong lòng chua xót cỡ nào, Thẩm Thanh Huyền sẽ không nói ra đâu … Vì tiếp tục tìm kiếm Cố Kiến Thâm, học xong, Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Sư huynh, hôm nay chúng ta …” Thất sư huynh nói: “Lười đi chen người, ta đã đặt món rồi, ngươi về chờ đi, tự có ngươi mang thịt viên tới cho ngươi.” Thẩm Thanh Huyền: “…” Y có muốn ăn thịt viên đâu! Y chỉ muốn tới Thượng Đức phong tìm Cố Kiến Thâm mà! Thất sư huynh lườm y: “Sao đó? Vui tới ngu luôn? Được rồi, ngươi có thể mặc xiêm y đàng hoàng là ta yên tâm rồi.” Thẩm Thanh Huyền thực sự không nói được câu nào. Sư huynh có ý tốt như vậy, y cứ khăng khăng tới Thượng Đức phong thì không hay lắm. Dù là ảo cảnh … nhưng Thẩm Thanh Huyền cũng phải theo quy củ, bằng không tới khi tìm được Cố Kiến Thâm, ảo cảnh này đã lộn tùng phèo cả lên. Thẩm Thanh Huyền đành dằn lòng quay về tìm cách khác. Y bên này rầu rĩ, nghĩ cách trà trộn vào Thượng Đức phong tìm Cố Kiến Thâm. Lúc này, bên ngoài truyền tiếng gõ cửa. Thẩm Thanh Huyền phỏng đoán, trong lòng căng thẳng, chắc thịt viên tới, y thực sự không muốn ăn thịt viên lần ba đâu. Nhưng không thể không nhận, y đứng dậy mở cửa, vừa mở … Đứng bên ngoài là một thiếu niên áo đen, hắn không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng: “Thịt viên kho ngài đặt đây ạ.” Nói đoạn nâng thực hạp lên. Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra thật lâu, bấy giờ mới nói: “Ngẩng đầu!” Thiếu niên kia sửng sốt, song không chịu ngẩng đầu. Thẩm Thanh Huyền đến gần, cứng rắn ép hắn ngẩng đầu. Đôi mắt đỏ đẹp như hồng bảo thạch rơi vào tầm mắt … Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn ngây dại. Mi tâm thiếu niên nhíu chặt, nhanh chóng cúi đầu, hắn khó xử nói: “Thực hạp để đây cho ngài!” Dứt lời toan rời đi, Thẩm Thanh Huyền gấp gáp hỏi: “Ngươi tên gì?” Thiếu niên dừng lại, thật lâu mới thấp giọng: “Cố Kiến Thâm.” Thực chất Thẩm Thanh Huyền không hỏi cũng biết, dáng dấp này không phải hắn còn có thể là ai! Nhưng chuyện gì thế này? Không phải Cố Kiến Thâm được phong chủ Thượng Đức phong thu làm đệ tử thân truyền sao? Không phải thiên chi kiêu tử nổi danh của Vạn Pháp tông sao? Sao lại thành tạp công đưa đồ ăn ở ngự đường? Vạn Pháp tông không có đệ tử ký danh, chỉ có hoặc là đệ tử, hoặc là tôi tớ. Nhìn trang phục Cố Kiến Thâm, rõ ràng hắn là người hầu, hơn nữa còn là tạp dịch cấp thấp. Chẳng lẽ lúc này Cố Kiến Thâm chưa bái nhập Vạn Pháp tông? Cho nên thời gian y tiến vào hơi sớm sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]