Thẩm Thanh Huyền vừa tiến vào thì đã đứng trên một thanh phi kiếm.
Có thể nói kiếm này khá là đặc biệt, toàn thân vàng óng, không phải vàng anh ánh, mà là vàng đất, thấp kém như giấy vàng.
Dù là thẩm mỹ của Tôn chủ đại nhân cũng thấy thanh phi kiếm này quá xấu.
Y toan nhảy xuống, bên dưới bỗng có tiếng quát chói tai đầy sốt ruột: “Sư đệ! Xuống mau! Lát nữa bị sư phụ bắt gặp coi chừng lại quất ngươi bây giờ.”
Mới đầu Thẩm Thanh Huyền không để ý lắm, cứ nghĩ chắc chả phải kêu mình đâu, cho nên không coi là chuyện to tát.
Sau đó, một đại hán vạm vỡ bay lên, xách y như xách một con gà con.
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Vạn vạn năm … Y làm gì còn bị đối xử kiểu này? Thẩm Thanh Huyền hơi mờ mịt.
Đại hán lo muốn nổ phổi: “Ngươi nói coi, bao nhiêu phi kiếm trân phẩm lại không cần, cứ muốn dùng cái hàng rách nát này, quan trọng còn xấu muốn chết! Sư phụ chúng ta ghét nhất tục vật phàm thế kiểu này, ngươi đừng chọc lão nhân gia tức được không!”
Thẩm Thanh Huyền mất thật lâu mới tỉnh táo lại …
Thanh niên trước mặt cỡ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, vóc người cao to khôi ngô, gương mặt hàm hậu chất phác, khi nói chuyện giọng vang như chuông lớn.
Hắn là thập nhất sư huynh của Thẩm Thanh Huyền, tên Vũ Chấn Hải.
Vũ Chấn Hải có một thân công phu ngoại gia tuyệt vời, nhưng tâm pháp bên trong trước sau khó thành, chỉ sống ngắn ngủi hơn 700 tuổi liền bỏ mình.
Theo lý thuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342479/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.