Đã có Lam Sất đi theo bên cạnh bảo vệ, Lâm Gia Tuệ cùng Thẩm Hàn Hy yên tâm không ít. Có điều... Lam Sất hiện tại cũng không thể biến thành người được, điều này nhất thời cũng trở thành khó khăn.
Trong hình hài một chú chó nhỏ với bộ lông mao trắng muốt, Lam Sất hiển nhiên được nàng bế trên tay nhưng thân mình lại không ngừng run rẩy bởi lúc trước khi đi chủ nhân hắn có nói:
""Ta kêu ngươi đi bảo vệ nàng chứ không phải đi ăn đậu hủ của nàng.. biết chưa?""
""Chủ nhân... thuộc hạ đã biết!""
...
Lâm Gia Tuệ cảm giác được Lam Sất đang run rẩy không thôi, mi tâm nàng nhíu chặt muốn hỏi ""đã xảy ra chuyện gì?"" thì Lam Sất đã nói: ""Chủ mẫu, chủ nhân sợ ta ăn đậu hủ của người! Người thấy có oan uổng ta không?""
Bàn tay ôm Lam Sất cứng lại đồng thời hắc tuyến thi nhau chảy xuống hai vầng thái dương. Thẩm Hàn Hy này thật là... đến chó cũng ghen! Lâm Gia Tuệ nở nụ cười cứng ngắc.
***
""Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.""
""Đứng lên đi! Mọi chuyện sao rồi?"" Thẩm Hàn Thiên gấp gáp hỏi.
Tiểu Ý Tử mỉm cười, cung kính nói:
"" Bẩm hoàng thượng, Lâm cô nương đã tiến cung thuận lợi.""
Thẩm Hàn Thiên đôi mắt sáng rỡ, tiểu tiên nữ, cuối cùng nàng cũng về tay ta!
""Hiện tại nàng ở đâu?""
""Dạ bẩm, Lâm cô nương đang chờ ngoài điện.""
""Còn không mau cho mời!""
Hoàng đế đã gấp lắm rồi!
""Dạ, nô tài đi ngay!""
Tiểu Ý Tử khom lưng, gấp gáp hướng bên ngoài giọng nói ẻo lả truyền lệnh: ""Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-noi-yeu-nguoi/96955/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.