Lý Duy Diệp đưa cô về nhà, lúc Tống Tiểu Tây tóc ướt nằm lỳ ở trên giường vẫn cảm thấy kỳ lạ. Nhớ lại mấy giờ ở cùng Lý Duy Diệp, không chân thật giống như hư vô. Có lẽ bởi vì cử chỉ và tướng mạo của Lý Duy Diệp quá hoàn mỹ, hương vị đồ ăn tối cũng ngon, bầu không khí khi nói chuyện cũng tương đối tốt, quả thật quá vừa lòng, mới khiến Tống Tiểu Tây cảm thấy càng nghĩ càng không chân thật.
Hơn nữa làm cho Tống Tiểu Tây cảm lấy kỳ lạ là, nay đối với Lý Duy Diệp cô vẫn thấy hồi hộp. Loại hồi hộp này lượn lờ bình thường như khói bếp, lại không thể thoát được. Rõ ràng Lý Duy Diệp ôn hòa lại có văn hóa, nụ cười trên mặt chưa bao giờ thu lại, ánh mắt cũng dịu dàng, tay chân cô lại luôn luống cuống sợ khó chịu làm thất lễ.
Lúc gặp Nguyễn Đan Thanh thì Tống Tiểu Tây còn đang suy nghĩ chuyện này, cuối cùng không nhịn được nói với cô ấy vài câu. Sau khi trải qua ngạc nhiên và cơn háo sắc, Nguyễn Đan Thanh tỉnh táo lại, con mắt xoay chuyển nói: “Theo giọng điệu của cậu, thì cảm thấy anh ấy có ý với cậu.”
“Cậu nghiêm túc một chút.”
“Mình nghiêm túc mà. Cậu thấy biểu hiện của mình không nghiêm túc sao?” Nguyễn Đan Thanh nghiêm trang nói: “Nếu cậu cảm thấy anh ấy không có ý nghĩa với cậu, vậy cậu còn khiến phức tạp làm gì? Cậu quan tâm anh ấy vô duyên vô cớ mời cậu ăn cơm, nếu anh không quan hệ gì với cậu thì không cần để ý tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-noi-yeu-em/130052/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.