"Tôi đang đứng trên sân trường, đối diện với Từ Hạo.
-Tô Nhược Hy!-Anh bỗng hét lên.
Nếu em thấy mệt, có thể dựa vào vai tôi...Nếu em thấy buồn.... hãy kể với tôi. Và nếu thấy bực tức... cứ đánh, mắng, chửi tôi.Nhưng xin em... Đừng xa tôi! được chứ? Tôi chỉ muốn nói...nói một câu mà tôi đã ấp ủ từ rất lâu: TÔI YÊU..."
-Tiểu Nhược, này Nhược Nhược....
Giọng nói ai đó chợt làm giấc mơ của tôi tan biến. Đừng gọi nữa, tôi muốn nghe nốt câu nói của Từ Hạo mà.
-Hửm...... Trật tự đi..-Tôi kéo chăn trùm kín đầu.
-Nhược Hy à, dậy đi.
-Ais.....-Tôi bỗng bật dậy- Không thấy người ta đang ngủ hay sao? Bộ thích c... mẹ!??
Trước mắt tôi, à không. Người phá hỏng giấc mơ của tôi đó chính là "tỉ tỉ".
-Mẹ về rồi ư?-Tôi ngạc nhiên.
-Con có biết bây giờ là mấy giờ không mà còn hỏi mẹ câu đó? Haiz, tưởng con đi đón mẹ với em trai. Ai ngờ về đến nhà con vẫn đang ngủ lăn lóc.
-Mẹ...-Tôi ngồi sát mẹ, ôm tay bà tỏ vẻ nũng nịu.-Tại dạo này con hơi mệt. Với lại cũng đâu có ai gọi con dậy? Mẹ phải hiểu và đồng cảm cho con gái mẹ nữa chứ.
-Thôi được rồi. Con quỷ này nữa, chỉ nịnh nọt người khác là giỏi. Mau mau rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng đi.
-Hihi, tuân lệnh Tô phu nhân ạ.
***
Tôi bước xuống nhà, lại là khung cảnh sum họp đó... nhưng vẫn thiếu một người:
-Bố không về sao mẹ?-Tôi kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
-Không. Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-noi-loi-yeu-em/2477605/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.