Thầy trò hai người thuê một phòng hảo hạng, đi vào vừa ngồi xuống không lâu, Thịnh Kiếm Thanh liền thấy bên ngoài có bóng người chớp động, bắt tay làm kí hiệu với hắn .
Hắn vừa thấy động tác nhược chỉ chưởng của đám thị vệ liền biết ngay rằng có tin tức của đệ đệ truyền đến.
Chẳng lẽ, Tam đệ cùng cái tên Đại Thạch Đầu chỉ biết ăn xong rồi leo lên giường ngủ kia xảy ra cái chuyện gì mới mẻ? Nheo mắt suy nghĩ một hồi, Thịnh Kiếm Thanh liền quay sang Hồng Tảo bên cạnh đang hưng trí bừng bừng mở tay nải chuẩn bị viết “Đại hiệp Hồng Tảo tự truyện” nói: “Sư phụ đi ra ngoài một chút, ngươi đi ngủ trước đi.”
“Ân, đồ nhi biết.”
Thịnh Kiếm Thanh đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, Hồng Tảo đã ghi chép xong, đem bảo bối tự truyện cất lại, phát hiện sư phụ vẫn chưa trở về, “Sư phụ đi nơi nào?”
Trừ bỏ cái lần phái Hồng Tảo một người đơn độc đi hành hiệp trượng nghĩa, suốt lộ trình, Thịnh Kiếm Thanh rất ít rời Hồng Tảo. Hắn cho dù có chuyện phải rời khỏi, cũng thường thường là thừa dịp khi Hồng Tảo ngủ say mới lặng lẽ rời đi một lúc, lại phải trở về trước lúc Hồng Tảo tình dậy. Hồng Tảo đứng lên, ở trong phòng vòng tới vòng lui hai vòng, tối nay không có luyện công, thắt lưng cũng không đau, trên người còn có khí lực, nhớ tới nơi này chính là chân núi, ngày mai sẽ tham gia võ lâm đại hội, trong đầu tự nhiên có trận kích động. Bây giờ cũng không buồn ngủ, không bằng đi xuống lầu nhìn thử xem. Hắn mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-ngu-lien-ngu/735643/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.