“Anh hùng…” Cái miệng nhỏ nhắn được thả tự do, Hồng Tảo thở hổn hển
“Câm miệng!”
“Ta muốn bái… Bái sư.”
Chịu không nổi lải nhải lẩm bẩm không dứt , Thịnh Kiếm Thanh một bên dùng đầu gối tách đôi chân mảnh khảnh kia ra, một bên thuận miệng hứa bậy bạ, ” chỉ cần ngươi nghe lời, bái sư không thành vấn đề.” “Thật sự? “Hồng Tảo cả người run lên, hai mắt mở to.
“Còn nói nữa lập tức trục xuất ngươi khỏi sư môn!”
Đúng vậy, là, không nói nữa. A, sư phụ, ngươi ở làm gì? Nga…”
” Nói nhảm, còn có thể làm gì?” Dâm mỹ âm thanh kéo theo mấy tiếng thở khó nhọc.
Hồng Tảo nhất thời mừng rỡ.
A! Còn có thể làm gì? Vừa mới bái sư nhập môn, đương nhiên chính là dạy ta công phu rồi!
“Sư phụ, ngươi… Ân… Ngươi… Dạy ta chiêu thứ a?”
Tình nhiệt thở dốc thay thế trả lời.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp xoay quanh thù du nho nhỏ đỏ hồng trước ngực Hồng Tảo,vốn không hề có chút kinh nghiệm về môn võ công này cộng thêm thần kinh đang bị tác động mãnh liệt, nụ hoa nho nhỏ non nớt bất ngờ bị đầu lưới ấp áp đùa giỡn, lập tức sưng đỏ đứng thẳng lên, ở trong gió đêm khẽ run nhẹ.
“Sư phụ…” Âm thanh run rẩy nghe đáng yêu cực kỳ, so với mấy tiếng rên rỉ đơn thuần thì càng làm động lòng người.
Thịnh Kiếm Thanh thuần thục xoa nắn khẩn trương nếp uốn bên dưới, khóe môi khẽ nở ra một tia mỉm cười, ” Đồ nhi ngoan cứ kêu như vậy, dùng sức mà kêu,thật dâm đãng a.” “Ân…” Cảm giác khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-ngu-lien-ngu/735635/chuong-1-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.